Chương 32
Diệp Vũ Kỳ có vẻ trầm ngâm sau khi nghe xong lời nói của Lâm Tinh Tân.
"Nghĩ cái gì vậy?" Lâm Tinh Tân đưa tay vẫy vẫy trước mắt cô ấy.
Cô ấy không rõ ý tứ nhìn Lâm Tinh Tân một cái: "Cảm thấy rất trùng hợp."
Lâm Tinh Tân khó hiểu: "Cái gì rất trùng hợp?"
"Toàn bộ đều rất trùng hợp, tên khốn Lâm Chẩn kia ép cậu tham gia yến tiệc, cậu lại nghe thấy Giang tổng cần kết hôn với người khác mới có thể giành quyền quản lý công ty. Đáng lẽ việc liên lạc với Giang tổng chắc chắn là một chuyện rất vất vả, nhưng kết quả hồi cấp ba cậu đã có thông tin liên lạc của anh ấy. Cảm giác này giống như…" Diệp Vũ Kỳ dừng một chút, nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để diễn đạt.
"Giống như cậu ngủ gật, lập tức có người tặng gối đầu cho cậu." Dung Thần ở một bên không nhanh không chậm bổ sung một câu.
Diệp Vũ Kỳ vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là cảm giác này."
Rau vừa nấu chín rất nóng, Lâm Tinh Tân bất ngờ bị phỏng nhẹ, cảm giác khác thường ở trong lòng cô quanh quẩn không tan: "Không phải hai cậu muốn nói tất cả đều không phải trùng hợp chứ?"
Diệp Vũ Kỳ không nói gì, nhưng vẻ mặt của cô ấy rõ ràng cho thấy rằng cô ấy có ý đó.
Nếu như không phải trùng hợp, vậy tất cả những chuyện này đều do Giang Tư Niên cố ý làm ra.
"Thông tin liên lạc trên máy bay giấy là hình phạt anh ấy chơi trò chơi thua, tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua đó mà thôi. Ở trường trung học, tôi không có bất kỳ qua lại gì với anh ấy, cậu cũng biết rất rõ. "Lâm Tinh Tân giải thích: "Hơn nữa, anh ấy cũng không có khả năng biết chuyện Lâm Chẩn ép tôi thông gia."
"Có vẻ như là vậy." Diệp Vũ Kỳ chọc vào viên thịt nhỏ trong chén: "Tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ."
Lâm Tinh Tân tính toán triệt để bỏ đi ý nghĩ không đáng tin cậy này của Diệp Vũ Kỳ: "Cậu đừng quên Hạ Tinh."
Vừa nhắc tới Hạ Tinh, động tác Diệp Vũ Kỳ chọc viên thịt lập tức ngừng lại.
Làm thế nào cô ấy có thể quên cô gái này?
Nhưng nếu không có Hạ Tinh, Giang tổng và Tân Tân thật sự rất xứng đôi.
Huống chi bọn họ không phải đã chia tay rồi sao?
Vì vậy cô ấy không từ bỏ ý định hỏi một câu: "Giang tổng thật sự gọi tên Hạ Tinh sao, có phải cậu chưa tỉnh rượu nghe lầm không."
Lâm Tinh Tân bất đắc dĩ nhìn cô ấy: "Làm sao có thể, tôi vô cùng tỉnh táo nghe thấy anh ấy gọi một tiếng "Tinh Tinh"."
"Tân Tân."
Dung Thần một mực bên cạnh im lặng nghe đột nhiên gọi Lâm Tinh Tân một tiếng.
"Ừ?" Lâm Tinh Tân theo bản năng đáp lại.
Dung Thần nói: "Cậu nghe được tôi vừa gọi là "Tân Tân" hay Tinh Tinh"?"
Lâm Tinh Tân trầm mặc một lúc lâu: "Tôi nghe rõ, hơn nữa trên ngực Giang Tư Niên còn có tên Hạ Tinh."
Dưới ánh đèn màu sắc ấm áp, cô rũ mí mắt xuống gương mặt trắng nõn như sứ thanh lãnh tuyệt diễm, lộ ra chút mệt mỏi.
Dung Thần và Diệp Vũ Kỳ thấy sắc mặt của cô không ổn, cuối cùng cũng ý thức được lời nói của bọn họ vượt quá giới hạn.
Họ đang áp đặt những gì họ cho là tốt và những gì họ cho là thích hợp áp lên Lâm Tinh Tân.
Diệp Vũ Kỳ ôm cánh tay Lâm Tinh Tân, giơ bốn ngón tay lên xin lỗi cô: "Tân Tân xin lỗi, sau này tôi không suy đoán lung tung nữa, tôi thề."
Dung Thần cũng gật đầu: "Về sau tôi cam đoan không đề cập tới nữa."
"Tôi không trách hai người." Lâm Tinh Tân nhìn nồi lẩu nóng hổi trước mặt, vết phỏng vẫn còn đau nhức, giọng nói có chút không rõ ràng: "Giang Tư Niên anh ấy là người tốt, nhưng chính vì vậy, tôi không thể thích anh ấy, anh ấy càng không thể thích tôi."
Một khi trong bọn họ có người vượt qua đường dây kia, Lâm Tinh Tân cũng chỉ có thể lựa chọn triệt để rời xa anh.
Họ thậm chí không thể làm bạn bè với nhau.
Bữa tối xong, Diệp Vũ Kỳ và Dung Thần cùng Lâm Tinh Tân trò chuyện một lúc.
"Tân Tân, cậu thật sự không cần chúng tôi ở lại với cậu sao?"
"Không cần." Lâm Tinh Tân lắc đầu: "Không phải chú Diệp vừa gọi điện thoại cho cậu nói có chuyện quan trọng muốn nói với cậu sao, mau về đi, đừng để chú chờ lâu."
Diệp Vũ Kỳ quay đầu lại ba lần: "Vậy tôi đi nha."
Lâm Tinh Tân chê cô: "Thần Thần, cậu mau đưa cô ấy đi đi, tôi buồn nôn chết mất."
"Được." Dung Thần ấn thang máy: "Tôi dẫn cô ấy đi."
Dưới bãi đậu xe, chiếc Maybach màu đen và chiếc Porsche màu trắng giao nhau.
"Tôi đi!" Diệp Vũ Kỳ kêu lên.
"Làm sao vậy?" Dung Thần đang gửi tin nhắn ngước mắt nhìn cô ấy, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc.
Dung Thần nắm chặt tay lái: "Tôi vừa mới nhìn thấy Giang tổng."
"Giang Tư Niên?"
"Ừm, chiếc xe vừa chạy qua."
"Sao anh ấy có thể ở đây, có phải cậu nhìn lầm không?"
"Nhưng thật sự rất giống…"
Muốn nhận sai người có diện mạo như Giang Tư Niên, thật đúng là có độ khó nhất định.
Diệp Vũ Kỳ muốn quay đầu lại xác nhận, thế nhưng chiếc xe phía sau bấm còi nên cô chỉ có thể phớt lờ.
"Cậu nói xem anh ấy có phải là người mua căn nhà đối diện Tân Tân không?"
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu có chút không giải thích được, nhưng Diệp Vũ Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
"Mặc kệ có phải là anh ấy hay không, chúng ta đã đồng ý với Tân Tân sẽ không xen vào chuyện này nữa rồi." Dung Thần một bên gõ chữ, một bên nói: "Cho nên, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy."
Diệp Vũ kỳ lẩm bẩm nói: "Tôi chỉ cảm thấy tiếc."
Dung Thần tắt điện thoại di động, nhìn cảnh đêm lấp lánh ngoài cửa sổ xe, giọng nói cô ấy khàn khàn: "Nhưng đó chỉ là mơ tưởng của chúng ta mà thôi."
"Biết rồi."
—
Mọi người đều đã đi hết, căn nhà vốn náo nhiệt lập tức trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Ánh trăng thật sâu, vạn vật đều tĩnh lặng.
Lâm Tinh Tân tắm xong cả người vẫn còn đọng nước, cô ngồi trước cửa sổ sát đất lật xem kịch bản mới.
Đáng tiếc hiệu suất rất thấp, đã nửa ngày rồi cô vẫn chưa đọc xong một trang.
Cô cũng không thực sự thờ ơ với những gì Diệp Vũ Kỳ và Dung Thần nói.
Lâm Tinh Tân buông kịch bản xuống, cầm lấy điện thoại bị cô ném lên thảm.
Mở WeChat, cô tìm Giang Tư Niên, mở avatar của anh.
"Bạn có chắc chắn muốn thêm người này vào danh sách đen không?"
Lâm Tinh Tân nhìn nút "OK" màu đỏ, đột nhiên cô tỉnh tảo lại.
Cô đang làm gì vậy?
Giang Tư Niên không làm gì cả, sao cô có thể kéo anh vào danh sách đen.
Cũng vì một ít lời nói đúng mà Lâm Tinh Tân cảm thấy mình có chút ma quỷ.
Cô vội vàng nhấn "hủy bỏ", rời khỏi WeChat.
Chỉ trong giây lát, lập tức có tin nhắn mới——