Chương 22
—
Buổi tối, Diệp Vũ Kỳ và Dung Thần bấm chuông cửa nhà Lâm Tinh Tân.
Diệp Vũ Kỳ cũng mua một căn nhà ở Cẩm Viên.
Nhưng ý định ban đầu của cô ấy là mua cùng tầng với Lâm Tinh Tân, như vậy hai người có thể làm hàng xóm, kết quả lại bị người ta xuống tay trước.
Vì lý do này Diệp Vũ Kỳ còn cố ý đi liên lạc với cố vấn mua bán, tỏ vẻ mình nguyện ý bỏ ra giá cao hơn mua lại nhà của người kia, nhưng nhận được câu trả lời là bất luận cô ấy có ra giá bao nhiêu, đối phương cũng không bán.
Chủ sở hữu Cẩm Viên không giàu thì quý, nếu đối phương đã rõ ràng từ chối đương nhiên sẽ không có đường thương lượng.
Cuối cùng Diệp Vũ Kỳ không còn cách nào khác ngoài việc mua căn nhà thứ hai dưới lầu của Lâm Tinh Tân.
Đến bây giờ khi nhắc tới chuyện này cô ấy vẫn canh cánh trong lòng: "Đều là lỗi của chủ nhà đối diện kia, bằng không tôi và Tân Tân đã là hàng xóm của nhau rồi."
Lâm Tinh Tân nhéo cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Vũ Kỳ: "Được rồi, cậu chưa từng sống ở đây một ngày, dù cậu sống đối diện với tôi hay là dưới lầu căn bản đều không khác nhau."
"Đó không phải vì không mua được căn nhà tôi muốn sao." Diệp Vũ Kỳ ôm cánh tay Lâm Tinh Tân, tò mò hỏi: "Tân Tân, cậu có gặp qua người mua nhà đối diện không?"
Cư dân đối diện?
Lâm Tinh Tân lắc đầu: "Chưa từng thấy qua, chắc cũng giống cậu, chỉ mua nhưng không ở."
Lần này Diệp Vũ Kỳ mất hứng: "Nếu anh ta không ở đây, vì sao không chịu bán cho tôi, lãng phí tài nguyên!"
Lâm Tinh Tân và Dung Thần nghe xong dở khóc dở cười.
Ngoài những món ăn do Dư Tiểu Nhung chuẩn bị ra, Dung Thần còn mua thêm rau tươi.
"Tôi đi xử lý những món ăn này trước."
"Tôi tới hỗ trợ."
Diệp Vũ Kỳ xung phong nhưng lại bị Dung Thần vô tình cự tuyệt: "Cậu! Ngoan ngoãn ở lại đây cho tôi, không được vào bếp quấy rối."
Nói xong cô ấy nhìn Lâm Tinh Tân: "Tân Tân, cậu giúp tôi trông chừng cô ấy."
Lâm Tinh Tân và Diệp Vũ Kỳ đều là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, không có hai người bọn họ ở bên giúp đỡ, hiệu suất của Dung Thần còn cao hơn nhiều.
Chờ Dung Thần vào bếp, Diệp Vũ Kỳ đi đến bên cạnh Lâm Tinh Tân: "Cảm giác như hôm nay tâm tình của Thần Thần không tệ, xem ra Bạc Tự Hàn không chọc cô ấy tức giận nữa."
Lâm Tinh Tân gật đầu: "Quả thật, không có mất mát như lúc trước."
"Nhưng tôi vẫn rất lo lắng, cuộc sống của cô ấy luôn quanh quẩn bên Bạc Tự Hàn, hỉ nộ ái ố đều bị Bạc Tự Hàn khống chế, đây cũng không phải chuyện tốt."
Nếu như một ngày nào đó Bạc Tự Hàn đổi ý…
Diệp Vũ Kỳ cũng không dám nghĩ tiếp, cô ấy dựa vào vai Lâm Tinh Tân, lẩm bẩm nói: "Nếu cô ấy giống cậu thì tốt rồi."
"Tôi thế nào?"
"Sự nghiệp là trọng, không bị mê hoặc bởi đàn ông."
Mười chữ này bị Diệp Vũ Kỳ nói lớn tiếng.
Lâm Tinh Tân: "..."
"Cám ơn cậu đã khen."
"Đừng khách khí." Diệp Vũ Kỳ cọ cọ cánh tay Lâm Tinh Tân: "Dù sao sau này tôi rảnh rỗi sẽ lập tức dẫn cô ấy ra ngoài chơi, nhất định phải giảm thiểu sức ảnh hưởng của Bạc Tự Hàn."
Lúc ăn cơm, Dung Thần thân mật đưa món ăn Lâm Tinh Tân và Diệp Vũ Kỳ thích ăn bày ra trước mặt họ.
"Tân Tân, tối qua cậu ở trong nhóm hỏi chúng tôi đã ngủ chưa, có chuyện gì muốn nói sao?"
Dung Thần vừa hỏi xong, Diệp Vũ Kỳ liền "haha" một tiếng nở nụ cười.
Lần này càng khiến Dung Thần tò mò: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Cậu cũng không biết tối qua Tân Tân buồn cười cỡ nào đâu." Diệp Vũ Kỳ ở chỗ ngồi cười nghiêng ngả: "Chính cô ấy dọa mình, cho rằng Giang tổng luôn thích cô ấy."
Bởi vì nội dung nói chuyện phiếm còn liên quan đến Dung Thần và Bạc Tự Hàn, cho nên Diệp Vũ Kỳ lựa chọn truyền miệng.
"Hahaha, bây giờ nhớ lại tôi vẫn thấy buồn cười, cũng may cô ấy không hỏi Giang tổng trực tiếp, nếu không Tân Tân chúng ta sẽ chết."
"Câm miệng lại." Lâm Tinh Tân mặt không chút thay đổi nhét một miếng rau diếp cá vào miệng Diệp Vũ Kỳ.
"Nhưng, tôi rất tò mò." Dung Thần dừng ý cười, nhìn Lâm Tinh Tân: "Lúc trước tại sao cậu lại lựa chọn kết hôn với Giang tổng vậy?"
Diệp Vũ Kỳ nghe vậy ở một bên mạnh mẽ gật đầu: "Tôi cũng rất tò mò."
Bọn họ chỉ biết Lâm Tinh Tân và Giang Tư Niên là thỏa thuận hôn nhân, họ thực sự không biết vì sao hai người bọn họ lại đến được với nhau, thật sự là không biết gì cả.
Đôi lời của tác giả:
Giang tổng: Ai nói tôi không sống! Nhưng ở đối diện quả thật không có ý nghĩa, mục tiêu cuối cùng của tôi là ở nhà của Tân Tân.
Trợ lý Nhung: Trước tiên anh nên tìm cách mở khóa vân tay cho mình. Ngay cả cửa cũng không vào được còn muốn ở lại?