Chương 21
Giang Tư Niên xuống xe mới nhìn thấy những tấm ảnh này.
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn đảo qua đảo lại trên những tấm ảnh đó, mỗi một tấm ảnh anh đều phóng to nghiêm túc xem qua một cách cẩn thận.
Anh cảm thấy xem một lần vẫn chưa đủ nên lại từ sau đến trước lướt xem một lần nữa.
Cuối cùng mới miễn cưỡng thỏa mãn di chuyển những tấm ảnh này vào album có tên "Bảo bối".
Và album được gọi là Bảo bối này đã có hàng ngàn tấm ảnh.
Tất cả là về một người.
【Ông chủ lớn phía sau: chăm sóc tốt cho cô ấy.】
Dư Tiểu Nhung đang ăn bánh bao nghe được tiếng báo tin nhắn, đầu tiên cô ấy cẩn thận liếc mắt nhìn Lâm Tinh Tân, thấy cô không chú ý tới mình, lúc này mới cầm điện thoại di động nhìn thoáng qua.
Quả nhiên lại là những lời này.
Hai năm nay, Dư Tiểu Nhung nhận được vô số câu nói giống nhau.
Đối phương mỗi lần như vậy đều sẽ nhấn mạnh, để cô ấy đem những lời này trở thành chuẩn mực khắc vào trong lòng.
Đó cũng là công việc thực sự của cô ấy.
Lúc đầu, Giang Tư Niên đề nghị cho Dư Tiểu Nhung nhận hai phần tiền lương nhưng cô ấy đã từ chối.
Dư Tiểu Nhung cho rằng Lâm Tinh Tân đã gặp phải tên fan biếи ŧɦái não tàn nào đó, tuy rằng tên biếи ŧɦái này nhìn có vẻ cao thượng đoan trang, nhưng cô ấy thật sự thích Lâm Tinh Tân nên mới đến ứng tuyển làm trợ lý, cô ấy nghĩ thầm cho dù là vứt bỏ công việc này cô ấy cũng sẽ bảo vệ Tinh Tân thật tốt.
Kết quả là Giang Tư Niên lấy ra giấy chứng nhận kết hôn của anh và Lâm Tinh Tân.
"Anh là chồng của Tân Tân?"
Dư Tiểu Nhung nhìn ảnh chụp, lại nhìn người đàn ông ngồi trước mặt cô ấy, đúng là cùng một người.
"Đúng."
Vẻ mặt của người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng, chỉ khi ánh mắt của anh rơi vào giấy đăng ký kết hôn, đáy mắt mới toát ra vẻ ôn nhu không dễ bị phát hiện.
"Anh muốn tôi làm gì?"
Nếu đối phương là chồng của Tinh Tân, Dư Tiểu Nhung tính toán sẽ làm việc theo hành động.
Giang Tư Niên cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, anh chỉ yêu cầu một điều duy nhất chính là để Dư Tiểu Nhung chăm sóc thật tốt cho Lâm Tinh Tân và nếu có ai bắt nạt cô trước tiên cô ấy phải nói cho anh biết.
"Tính tình Tân Tân có chút bướng bỉnh, tôi sợ cô ấy ở bên ngoài bị người ta bắt nạt nhưng không chịu nói cho tôi biết, cho nên tôi muốn phiền Dư tiểu thư giúp tôi chú ý đừng để cái gì không có mắt chọc cô ấy tức giận."
Khi Giang Tư Niên nói lời này giọng điệu sắc bén lạnh lùng, Dư Tiểu Nhung theo bản năng thẳng lưng.
Hai vợ chồng này thật đúng là giống nhau, trên người đều có loại ma lực nào đó khiến cho người ta cam nguyện khuất phục.
Lâm Tinh Tân thật sự rất đẹp, mặc dù cô chuyên tâm đóng phim cũng sẽ có người không có ý tốt nhắm vào cô, ngấp nghé cô, nếu có Giang Tư Niên gia thế hiển hách bảo vệ cô sau lưng, quả thật có thể tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Chuyện này mặc kệ đối với ai mà nói đều là lợi lớn hơn hại, sau khi cân nhắc nhiều lần, Dư Tiểu Nhung đồng ý yêu cầu của Giang Tư Niên.
"Việc tiếp theo thư ký của tôi sẽ nói chuyện với cô."Anh dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Ngoài ra, chuyện hôm nay tôi tìm cô và những lời tôi đã nói với cô, xin Dư tiểu thư đối với kẻ nào dù là ai cũng phải giữ kín bí mật."
"Bao gồm Tinh Tân?
"Đúng, nhất là Tân Tân."
Dư Tiểu Nhung gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi."
Giang Tư Niên luôn nắm rất tốt trình độ đó.
Anh vừa bảo vệ Lâm Tinh Tân, vừa để cho cô tự do trưởng thành khám phá, thay cô quét sạch "chông gai" xung quanh đồng thời cũng không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của cô.
Dư Tiểu Nhung cho đến bây giờ cũng không rõ, Giang Tư Niên vì sao không đem những chuyện anh làm nói cho Lâm Tinh Tân biết.
Cuộc hôn nhân của anh và Tinh Tân rõ ràng là có vấn đề.
Lúc quay phim điều kiện không cho phép còn chưa tính, nhưng cho dù là thời gian nghỉ phép khó có được, Tinh Tân thà rằng ở nhà, cũng không muốn ở cùng một chỗ với Giang Tư Niên.
Không khoa trương mà nói, thời gian tài xế của bọn họ ở cùng Lâm Tinh Tân ước chừng còn nhiều hơn người chồng chính hiệu là Giang Tư Niên.
Nhưng Dư Tiểu Nhung cũng rõ ràng, đây là chuyện riêng của Giang Tư Niên và Lâm Tinh Tân, người ngoài như cô ấy không có quyền can thiệp và theo dõi.
"Tiểu Nhung." Lâm Tinh Tân cắt đứt suy nghĩ của Dư Tiểu Nhung.
"Làm sao vậy?"
"Buổi tối cô giúp tôi đặt một suất lẩu."
"Được." Có lẽ bởi vì hôm nay gặp Giang Tư Niên, Dư Tiểu Nhung không nhịn được hỏi thêm một câu: "Có ai tới đây sao?"
"Ừm. Tối nay Vũ Kỳ và Thần Thần tới ăn cơm với tôi."
Trong lòng Dư Tiểu Nhung không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại cảm thấy mình thật sự ma quỷ.
Cô ấy cẩn thận hỏi: "Cô có cần chuẩn bị bia hay cái gì khác không?"
Tuy rằng tửu lượng của Lâm Tinh Tân không tốt, nhưng giữa bạn bè uống mấy ly cũng không thành vấn đề.
Vừa nghe đến chữ "bia", trong đầu Lâm Tinh Tân lập tức hiện lên khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp của Giang Tư Niên, cô vội vàng lắc đầu: "Không cần."
Dư Tiểu Nhung không chút nghi ngờ gật đầu: "Vậy tôi chuẩn bị cho mọi người một ít trà trái cây, giải tỏa mệt mỏi."
"Được."
Miễn nó không phải là rượu vang, uống bất cứ cái gì cũng được.