Một đêm không có gì để nói.
Ngày hôm sau khi gà gáy lần đầu, Lâm Sơ liền tỉnh.
Có lẽ hôm qua bị kinh hách quá nhiều, đêm qua nàng ngủ không chút nào an ổn, trong mộng có dã thú đuổi theo nàng chạy, sau đó còn bị dã thú cắn cổ!
Sau lưng toàn bộ bị mồ hôi lạnh làm ướt, từ trong chăn đứng lên, cảm giác lạnh lẽo làm cho nàng thanh tỉnh hơn vài phần.
Chậm rãi phun ra một hơi thở nặng nề, Lâm Sơ đang định xuống giường, đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có một người nằm, đại não nàng trong nháy mắt chết máy.
Một màn đêm qua nhảy ra khỏi đầu, Lâm Sơ hận không thể ầm ầm đυ.ng vào bức tường lớn bên cạnh.
Tạo nghiệt a!
Nàng quả nhiên làm một tay sai đáng chết!
Phát hiện mình cướp phần lớn tấm chăn, mà trên người Yến Minh Qua chỉ dùng một chút góc chăn, Lâm Sơ cảm thấy nhân sinh càng u ám.
Cũng may Yến Minh Qua hô hấp đều đều, không có dấu hiệu tỉnh lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp chính chủ còn chưa phát hiện, vội vàng thanh lý hiện trường vụ án. Thật cẩn thận đem toàn bộ chăn dời về đắp cho Yến Minh Qua, lại nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.
Nghe thấy tiếng cửa lớn "Chi nha" mở ra rồi đóng lại, Yến Minh Qua vốn "ngủ say" xốc mí mắt lên, nhìn thoáng qua về hướng Lâm Sơ rời đi, biểu tình thập phần ghét bỏ: “Ngu xuẩn hết chỗ nói.”
Bữa sáng Lâm Sơ vẫn nấu cháo thịt nạc.
Hầu hạ vị đại gia nào đó ăn điểm tâm xong, Lâm Sơ giặt sạch tấm đệm giường dính máu kia phơi ở trong sân.
Lúc phơi đệm giường, Lâm Sơ ngoài ý muốn phát hiện dưới gốc cây trong sân có một đồng tiền có máu, đồng tiền một nửa lún sâu vào trong gốc cây, mặc cho nàng dùng sức thế nào cũng lấy không ra.
Lâm Sơ đột nhiên nghĩ đến đêm hôm qua Triệu Nguyên chuẩn bị tới đột nhiên què chân.
Góc độ này... Đích thật có thể từ trong phòng ném ra.
Trong lòng Lâm Sơ một trận lạnh lẽo, may mà hôm qua nàng không đứng sai đội...
Hôm nay thời tiết không tệ, Lâm Sơ muốn đi ra chợ dạo, mua chút muối và đồ vật này nọ trở về.
Lúc trước nàng mua một thùng lòng lợn, Lan Chi vì khoe khoang lại cho nàng một miếng thịt, ngày hôm qua đám người Triệu Nguyên lại đưa tới hai miếng thịt... Mặc dù là mùa đông, nhưng nếu thịt không được xử lý tốt, để lâu vẫn sẽ bốc mùi.
Dùng muối rửa thịt, sau đó dùng cành cây bách hun thành thịt khô, có thể bảo quản trong một thời gian dài.
Sắp ra khỏi cửa, Lâm Sơ vẫn chào hỏi Yến Minh Qua đang nằm trên giường một tiếng, không chừng tên âm tình bất định này đột nhiên gọi tìm nàng.
"Tướng công, ta đi chợ mua chút đồ ăn về."
Đối với cách làm của nàng như vậy, Yến Minh Qua chỉ nhíu mày một chút.
Lâm Sơ sờ không tới, Yến Minh Qua đây là cho phép nàng đi ra ngoài hay không cho phép nàng đi ra ngoài, nhưng vừa nghĩ đến người nấu cơm chính là mình, cũng không phải người kia, Lâm Sơ liền xách giỏ ra cửa.
Để tránh lần trước ra ngoài bị xấu hổ, lần này Lâm Sơ đặc biệt đi chợ xa một chút.
Tuy rằng nguyên chủ khét tiếng không tốt đẹp, nhưng ở quan ngoại này không nhất định ai cũng biết nàng, phần lớn đều chỉ là nghe nói qua có một người như vậy mà thôi.
Có lẽ là do đánh thắng trận, Lâm Sơ phát hiện mọi người ở chợ ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Nàng đi dạo một vòng, không tìm được chỗ nào có thể mua muối, thấy trên chợ có bán củ cải trắng, nghĩ đến đây là một trong những loại rau có thể bảo quản trong thời gian dài vào mùa đông, Lâm Sơ liền chọn hai quả to, lúc trả bạc thế nhưng chỉ cần hai văn rưỡi! Bà lão bán rau tìm không ra nửa văn tiền cho Lâm Sơ, liền cho nàng một nắm hành lá lớn.
Củ cải xanh miết ở thời cổ đại rẻ như vậy sao?
Lâm Sơ ôm củ cải đi thật xa còn liên tiếp quay đầu lại nhìn bà lão kia, sợ là lão nhân gia tính nhầm.
Bất quá hiển nhiên là Lâm Sơ lo lắng nhiều.
Đi được một đoạn đường, nàng suy nghĩ mình phải mua thêm mấy quả trứng gà trở về, vừa vặn nhìn thấy một đại nương bày hàng bán trứng gà, Lâm Sơ đi qua hỏi giá cả.
"Hai văn tiền một quả, nếu tiểu nương tử mua mười quả, ta chỉ thu của ngươi mười chín văn tiền." Đại nương nói.
Lâm Sơ cảm thấy tiểu thương thời cổ đại này cũng rất biết làm ăn.
Bất quá ánh mắt của nàng lại bị con gà mái và tổ gà con trong l*иg sắt bên cạnh đại nương hấp dẫn: “Đại nương, gà mái này có bán không? ”
Lúc này mới mở chợ liền có người đến thăm quầy hàng của mình, đại nương bán trứng gà nghe liền vui vẻ, nhiệt tình nói: “Aiz, bán, bất quá phải bán cùng với những con gà con này, nếu như nương tử muốn mua, ta tính cho ngươi rẻ hơn một chút, chỉ cần ba mươi lăm văn tiền!”
Lâm Sơ vừa nghe, mắt đều trợn tròn, đây chẳng phải là, mười bảy mười tám quả trứng gà có thể đổi một con gà mái và một tổ gà con sao?
Nghĩ như vậy, nàng liền hỏi ra: “Đại nương, bán như vậy có thiệt không?”
Bên cạnh có một đại nương bán rau cười tiếp nhận lời nói: “Tiểu nương tử vừa nhìn liền biết không phải là người nông thôn, gà mái này a, lúc có thể đẻ trứng tất nhiên là tốt, nhưng gà mái vừa mới ấp ra gà con, trong vòng nửa năm sẽ không đẻ trứng, nuôi ở nhà a, còn phải ăn lương thực, gà con nở ra này nhất thời cũng không lớn, nhìn hơn mười con, cùng nhau ăn lương thực mấy tháng, đó mới là rất thiệt thòi!”
Nghe giải thích như vậy, Lâm Sơ cũng hiểu vì sao gà mái và gà con này đều rẻ như vậy, chỉ riêng ăn lương thực mấy tháng đã khiến rất nhiều người chùn bước. Hơn nữa những con gà con này, cũng không nhất định đều có thể nuôi lớn, lúc Lâm Sơ học đại học, đã chọn qua khóa học về gia cầm, biết tỷ lệ sống sót sau khi gia cầm ấp nở rất thấp.
Đại nương bán trứng gà có chút bất mãn nhìn về phía đại nương bán rau, bà ta sợ Lâm Sơ nghe xong những lời kia không chịu mua, vội nói: “Tiểu nương tử, nếu ngươi mua được a, ta dạy ngươi cách nuôi địa long, những con gà con này ăn địa long lớn lên a, so với ăn gạo ăn đậu còn tốt hơn!”
Lâm Sơ buồn bực không biết địa long mà đại nương này nói là cái gì, đại nương thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng vẫn là không muốn mua, nhẫn tâm nói: “Như vậy đi, chỉ cần ba mươi hai văn tiền!”
Lâm Sơ quả thật có ý định mua một tổ gà con trở về, chờ những con gà con này lớn hơn, nàng có thể thu rất nhiều trứng gà, không cần ra ngoài mua nữa.
Vì thế Lâm Sơ nói với đại nương: “Ta mua con gà mái này cùng mấy con gà con, bất quá đại nương phải đem cái l*иg này bán luôn cho ta." Bằng không nàng làm sao mang về.
Đại nương vẻ mặt tươi cười: “Tự nhiên tự nhiên!”
Lâm Sơ cảm thấy người cổ đại vẫn rất thuần phác, nàng nói: “Ta mua thêm năm quả trứng gà nữa. ”
“Được rồi!” Đại nương hiển nhiên rất cao hứng, lúc tính tiền, năm quả trứng gà chỉ tính với Lâm Sơ chín văn tiền.
Lâm Sơ thuận tiện hỏi chỗ nào có thể mua muối, đại nương nói muối chỉ có trong cửa hàng mới có, nhiệt tình chỉ đường cho nàng.
Lâm Sơ tay trái xách giỏ rau, tay phải xách l*иg gà đi về phía đại nương chỉ.
Phía sau vẫn có một bóng dáng lén lút, điều này làm cho Lâm Sơ nhíu nhíu mày.
Nàng rẽ trái và rẽ phải, nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Người đi theo phía sau không thấy Lâm Sơ, vội vàng nhìn xung quanh, ý đồ tìm được bóng dáng Lâm Sơ.