Cho dù ngày thường trong thành phố cũng chật kín người, Tang Dĩ An đã lâu không đi mua sắm, dạo phố một vòng, đi xem pháo hoa trên thành phố khiến tâm tình cô rất tốt.
Cô bước vào cửa hàng trang sức đầu tiên trên phố - Châu Báu Đại phúc.
Nhìn những mảnh vàng, kim cương và ngọc bích rực rỡ, Tang Dĩ An sững sờ, như thể đây là lần đầu tiên cô đến một cửa hàng trang sức.
Trước đây khi đi làm, cô không đi mua sắm nhiều, cơ bản chỉ muốn thêm vài bộ trang phục công sở và giày dép, mua xong thì trực tiếp về nhà, hoàn toàn không để ý đến những thứ như trang sức.
Khi được phát lương cô đều muốn gom lại để tiết kiệm, không muốn lãng phí vào mấy thứ này.
Vật trang sức duy nhất trên cơ thể cô có lẽ là chiếc đồng hồ.
Bây giờ có cơ hội, cô sẽ xem xét kỹ hơn.
Trong cửa hàng có rất nhiều khách hàng, hầu như nhân viên bán hàng nào cũng bận rộn tiếp đãi khách hàng, Tang Dĩ An cũng tùy tiện đi một vòng.
Nhìn dây chuyền vàng to bằng cánh tay lớn, ánh vàng tỏa sáng rực rỡ, đeo cả ngày không thấy nặng à?
Tang Dĩ An tỏ ra nghi ngờ.
Qua loa ngắm nhìn một vòng, cuối cùng cô dừng lại ở khu vực ngọc bích.
Vòng tay ngọc là loại phổ biến nhất trong cửa hàng, Tang Dĩ An liếc nhìn giá cả, giá thấp nhất là năm chữ số, nhiều nhất là sáu chữ số.
Không có nhiều người đến xem nhưng đối với những người quan tâm đến vòng tay ngọc, trang phục của khách hàng cũng có thể thể hiện nguồn tài chính của họ.
Tang Dĩ An chắc chắn không nằm trong số đó.
Tuy nhiên, việc coi thường khách hàng sẽ không bao giờ xảy ra, cùng lắm sẽ không có ai để ý đến Tang Dĩ An.
Đây chính là điều cô muốn, không ai quấy rầy thì cô có thể nghiêm túc xem xét giá cả của những mặt dây chuyền ngọc này.
Tang Dĩ An nhìn rất kỹ, mặt dây chuyền ngọc bích kiểu dáng không nhiều, giá cả cũng không cao, có bốn chữ số, năm chữ số, sáu chữ số.
Nhưng mức tối đa chỉ là sáu con số.
Nhận thấy ở đây không có gì để xem, Tang Dĩ An chỉ có thể chủ động nói: "Xin chào, cho hỏi đây là những mặt dây chuyền ngọc bích duy nhất trong cửa hàng à?"
Chị chủ quầy cho rằng Tang Dĩ An cho rằng giá này quá cao nên mỉm cười đề nghị: "Chào quý khách, tôi có thể giúp quý khách giới thiệu mức giá mà quý khách muốn."
Nghe vậy, cô biết mình đã bị hiểu lầm, Tang Dĩ An cũng cười nói: "Ý tôi là có mặt dây chuyền ngọc nào có chất lượng chạm khắc tốt hơn không? Ví dụ như ngọc Dương Chi?"
Chị chủ quầy rõ ràng sửng sốt trong giây lát, không ngờ cô gái trước mặt lại mạnh miệng như vậy.
Tổng giá trị từ trên xuống dưới trên người cô của cô không quá 200 tệ, một miếng ngọc Dương Chi ít cũng phải có tám chữ số mà cô mở miệng như đúng rồi làm chị chủ quầy tưởng rằng cô đang nói đùa.
Tính chuyên nghiệp của nhân viên khiến cô mỉm cười, chị quầy lễ tân khéo léo nhắc nhở cô: “Giá của mặt ngọc Dương Chi này tương đối cao, thấp nhất cũng phải từ tám con số, chúng được cất giữ trong két sắt và thường không được trưng bày ở quầy.”
"Uầy! Thấp nhât tám con số!! Thế thì tuyệt quá!"
Tang Dĩ An đột nhiên hưng phấn, hai mắt sáng lên, xem ra ngọc bội của cô có thể bán được giá tốt.
Những người xung quanh rất khó hiểu, đây là lần đầu tiên một khách hàng nghe nói giá sản phẩm cao mà lại vui mừng như vậy.
"Tôi có thể có xem nó không?"
Tang Dĩ An tiếp tục hỏi, cô muốn so sánh chất lượng và hình khắc để có thể thương lượng giá cả.
Chị chủ quầy chỉ có thể liên hệ với người quản lý.
Ánh mắt của người quản lý rất thâm sâu, nhìn thoáng qua có thể biết Tang Dĩ An xuất thân bình thường, chắc chắn không đủ khả năng mua được một mặt dây chuyền ngọc bích tám chữ số.
Hắn ta mỉm cười từ chối: "Tôi thực sự xin lỗi, ngọc Dương Chi là sản phẩm cao cấp của chúng tôi và dành riêng cho thành viên từ thẻ vàng trở lên."
Tang Dĩ An cũng hiểu quy tắc này, nếu không khách hàng cứ vào xem hàng cao cấp thì khối lượng công việc hàng ngày của mấy chị chủ quầy hàng này sẽ quá cao.
Cô vừa định hỏi về việc bán ngọc bội thì đã nhìn thấy người quản lý bước tới mỉm cười chào đón khách hàng: "Tứ gia mời vào, ngọc Dương Chi mới nhập về đều là hàng chất lượng tốt, chạm khắc rất tinh xảo."
Tang Dĩ An quay lại nhìn, ánh mắt thoáng đờ đẫn.