Thu Thu Bất Quyện

Chương 9

25

Tôi ngây ngốc, trong hang động giờ đây chỉ có tiếng hít thở và tiếng trái tim đang đập nhanh của hai chúng tôi.

Nói không rung động là nói dối.

Sau đó, khi mà cả hai đã bình tĩnh hơn một chút, chúng tôi mới từ từ đi ra ngoài. Hắn rất tự nhiên nắm lấy tay tôi, từ giờ trở đi trong mắt tôi chỉ có một mình hắn.

"Cẩn thận một chút." Đi đến nơi có bậc thềm hắn sẽ nhắc nhở tôi, cũng không được tính là dịu dàng, thế mà lại khiến trái tim tôi thấy âm áp rất lâu rất lâu.

Hắn nhìn thấy đầu gối của tôi bị trầy xước, cũng không đề xuất muốn cõng tôi, tôi có chút thất vọng, sao chẳng giống trong tiểu thuyết tí nào vậy nhỉ?

"Nghĩ gì đó?" Hắn thấy tôi im lặng không nói gì liền hỏi.

"Ừm... không có gì." Tôi tự mắng bản thân cả ngày chỉ biết nghĩ cái gì đâu không.

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng nói vào tai tôi: "Không phải không muốn cõng em... chỉ là bây giờ tôi không thể tiếp xúc với em quá gần được..."

"Hả? Tại sao?"

Hắn oán giận nhìn tôi: "Tôi là đàn ông, hôn lâu như vậy.... em thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?"

"Hiểu rồi." Hai má tôi nóng bừng vì xấu hổ.

"Hay là để em tự đi, anh không cần dìu em nữa." Tôi thật sự là vì nghĩ cho hắn đó.

"Chạm tay tí thôi, vẫn chưa đến nỗi đấy." Hắn nhìn tôi cười.

"Vậy... được." Tôi được hắn kéo ra ngoài, mặt đỏ như trái cà chua.

Sau đó tôi mới biết, trong hang động có biển chỉ dẫn lối ra an toàn, mà tôi thì bị dọa sợ đến nỗi quên mất, đúng là não ngắn.

Lúc ra ngoài tụ họp với đám anh em của hắn, mọi người lại bắt đầu ồn ào.

"Anh Quyện, anh với chị dâu ở trong đó 30 phút rồi, làm những gì thế?"

"Đoán mò cái gì, anh Quyện của chúng ta sao có thể yếu như vậy được?"

"Mặt chị dâu đỏ hết lên rồi kia kìa."

......

Miệng của cái đám người này đúng là không thể bịt nổi mà.

Tôi xấu hổ đến nỗi muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

"Làm cái gì bọn mày có thể hiểu được à? Chúng mày có người yêu không? Còn không im mồm."

Châu Quyện đội mũ lưỡi trai của hắn lên đầu tôi, trừng mắt nhìn mấy người đang hóng hớt kia.

Châu Quyện là đang giải thích sao?

Sao tôi cảm thấy càng tẩy càng đen ấy nhỉ?

Xong rồi.

Trước giờ ăn tối, Châu Quyện đột nhiên bảo tôi và đám bạn của hắn ta đi trước, còn hắn thì có chút việc.

"Em không thể đi cùng anh à?" Tôi nhỏ giọng hỏi, bởi vì tôi hơi ngại, đi cùng đám anh em kia của hắn thì bọn họ lại bắt đầu đùa bỡn, tôi đáp trả không nổi.

"Tốt nhất là em không nên đi." Hắn lạnh nhạt liếc tôi.

"Tại sao?" Tôi không cam tâm, thật ra là vì quá mức xấu hổ rồi.

"....." Hắn không nói gì, cuối cùng thở dài rồi nói: "Vậy đi thôi."

"Ừm."

Tôi vui vẻ đi theo hắn, hắn bảo phải mua một món đồ, tôi liền cùng hắn tới siêu thị.

Mua đồ ăn cho tôi sao?

Hắn thật tốt! Rất chu đáo.

Chỉ cho đến khi hắn đứng trước quầy thu ngân, nhìn chằm chằm vào mấy chiếc hộp nhỏ được xếp ngay ngắn, hỏi tôi thích mùi vị nào, tôi mới ngu người.

"Em đi lấy một bịch khoai tây chiên nữa." Tôi nhanh chóng quay người chạy đến quầy đồ ăn vặt, tim đập nhanh như muốn nổ tung.

Sao hắn lại như thế?

Sao hắn lại có thể mua...?

Hắn bảo tôi tốt nhất đừng đi, bảo tôi ở cùng với đám anh em của hắn đi, chính là để tôi không bị xấu hổ.

Tôi đúng là quê, tự chuốc lấy không được than.

Ở khu đồ ăn vặt sờ lần sờ mò cả nửa ngày trời, lúc tôi đi ra, hắn đã thanh toán xong đứng ở cửa đợi tôi rồi.

Tim tôi càng đập nhanh hơn.

Thanh toán xong, cả đoạn đường tôi không dám nhìn hắn, càng không dám nói chuyện, may là hắn cũng không nói gì với tôi.

26

Sau khi ăn tối xong, trong lòng tôi lo lắng bất an.

Châu Quyện trái lại như không có chuyện gì, vẫn uống rượu, ăn cơm, thi thoảng nói với anh em của hắn mấy câu.

Đúng là kẻ đã quen thói, tố chất tâm lí tốt thật.

Tôi thầm mắng hắn một câu rồi lặng lẽ ăn cơm.

Anh em của hắn rót rượu cho hắn, mí mắt tôi giật giật liên hồi.

"Anh... uống ít thôi." Tôi kéo kéo tay áo hắn.

"Hửm?" Hắn quay mặt qua nhìn tôi.

"Uống rượu không tốt cho sức khỏe..." Tôi có thể nói gì nữa?

Tôi có thể trực tiếp nói rằng, uống rượu xong thì sẽ không còn tỉnh táo nữa, lái nữa nhỡ hắn muốn làm gì tôi thì tôi phải làm sao?

"Đây đã được bao nhiêu đâu." Hắn mỉm cười trả lời tôi, "Yên tâm, tôi sẽ không say."

"Em xem thời sự, uống nhiều rượu sẽ bị đột tử đó." Tôi nhắc nhở hắn.

Hắn cười, dạo gần đây hình như hắn rất thích cười.

Hắn cười lên có hai cái má lúm đồng tiền, thật dễ khiến người ta mê muội.

"Rủa tôi?" Hắn cúi đầu xuống nhìn tôi, sau đó nhân cơ hội mổ vào mặt tôi một cái.

Tôi....

Cứu tôi, ở chốn đông người thế này, mặt tôi lập tức đỏ lên.

"Không phải, Châu Quyện." Tôi sắp khóc mất rồi, "Anh chú ý ảnh hưởng."

"Ngoan." Hắn đưa tay ra sờ đầu tôi, "Yên tâm, tôi uống xong ly này thì không uống nữa."

Được rồi, tôi bắt đầu xem điện thoại, phân tán sự chú ý.

Hắn là yêu tinh đúng không, bất kể là cười với tôi hay hung dữ với tôi, sao trong ánh mắt lại lộ ra vẻ thâm tình thế chứ?

Tôi sắp lên cơn đau tim mất rồi.

"Châu Quyện anh đúng không phải là người mà, gọi bọn em ra đây để xem hai người phát cơm chó à?"

"Đúng đó, cả đời này em chưa ăn qua bát cơm chó nào nhiều như vậy, nôn mất."

"Bọn em đúng là hèn mà, ăn từ đầu đến cuối."

.....

Đám anh em của hắn bắt đầu đùa giỡn.

Hắn thế mà không chút xấu hổ, cũng không khiêm tốn, chỉ một câu "Chịu đựng đi" mà đánh bay hết oán giận của mọi người.

Ăn cơm xong thì quay về chỗ ở. Điều kì lạ mà trước giờ chưa từng thấy, anh em của hắn thế mà không hẹn nhau chơi game nữa, đều ngoan ngoãn tự về phòng của mình ngủ.

"Em đi trước hay là tôi đi trước?" Châu Quyện hút điếu thuốc, chỉ vào nhà vệ sinh hỏi tôi, "Hay là... cùng nhau?"

Cùng nhau?

Tôi bị dọa đến đơ người.

"Châu Quyện." Tôi gọi hắn.

"Hử?"

"Chúng ta mới yêu nhau chưa được một tuần."

"Hử?"

Hử? Cách nghĩ của tôi chưa đủ rõ ràng hay sao?

Tôi chỉ có thể cắn răng nói: "Chúng ta nên ở mỗi người một phòng thì hơn."

Hắn ngây ra mất mấy giây, cười nói: "Hai phòng? Dạo gần đây nghèo, hết tiền rồi."

Hết tiền rồi?

Tôi thật sự bị cách nói của hắn làm cho kinh ngạc.

Đại thiếu gia suốt ngày ở trong khách sạn, hết tiền?

Nếu mà tôi tin thì tôi chính là kẻ ngốc.

"Em không biết anh và mấy người yêu cũ trước đây yêu nhau như nào, nhưng em hi vọng anh tôn trọng em, em không thể chấp nhận được..."

"Vậy bao lâu thì em có thể chấp nhận? Một tháng? Hai tháng? Em đừng nói với tôi là nửa năm đấy nhé?" Hắn có chút nóng vội rồi.

"Một năm." Tôi run rẩy nói ra hai chữ.

Hắn sửng sốt nhìn tôi, sau đó hít thở sâu nói: "Thật muốn mắng người."

Tôi???

"Bỏ đi... để tôi nhịn tới chếc đi, nhịn chếc rồi, em đi tìm thằng khác." Hắn có chút oán giận.

"Anh... đừng tức giận." Tôi thử an ủi hắn.

Hắn lườm tôi, nói: "Trách tôi quen một người quá thuần khiết, tự làm tự chịu."

Haizz.

Hắn lại bắt đầu giận rồi.

Xem ra hắn rất nôn nóng, cứ hút thuốc mãi.

27

Sau đó hắn dập điếu thuốc, bảo tôi qua đó.

"Qua đây đi, tôi không ăn em đâu mà sợ."

"Em sợ anh đánh em." Nhìn hắn giống như một con sư tử đầu đàn đang nổi giận vậy.

"Đánh em... tôi..." Hắn khựng lại một lát, "Qua đây, anh đây hôn một cái."

"Hả?" Tôi hơi bối rối.

"Hôn cũng không cho? Thế còn yêu đương cái rắm, em tưởng tôi xuất gia đấy à?" Hắn nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cẩn thận suy nghĩ, hắn nói cũng có lí.

Không cho hôn thì có hơi quá đáng rồi.

Tôi chậm rì rì đi qua đó, còn chưa kịp đến gần, hắn đã mất kiên nhẫn kéo tôi ngồi vào trong lòng hắn, một nụ hôn nhanh chóng áp xuống che khuất tầm nhìn của tôi.

Tình đến sâu thẳm, hắn khàn giọng, kéo eo tôi sát lại hỏi: "Có được không, em yêu?"

Em yêu?

Cả người tôi mềm nhũn, cuối cùng nói một câu: "Không được."

Hắn chỉ có thể coi như không có gì, thấp giọng mắng một câu: "Vãi." Sau đó lại tiếp tục hôn tôi.

Chẳng biết đã hôn bao lâu, cuối cùng hắn cũng buông tôi ra rồi đi tới phòng anh em của hắn.

"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi." Trước khi đi hắn đen mặt dặn dò, "Điện thoại của tôi mở 24/24."

"Vâng." Tôi tiễn hắn ra tới cửa.

"Vâng cái gì mà vâng, còn không đóng cửa, có tin là tôi không đi nữa không?"

Rầm...

Tôi hoảng loạn đóng cửa lại.

Nghe thấy hẳn chửi thề rồi bỏ đi, tôi cảm thấy có chút buồn cười.

Đánh răng xong tôi nằm lên giường, nhớ lại một ngày giống như ảo giác vừa trôi qua, khóe miệng bất giác cong lên.

Cuối cùng tôi cũng yêu thật rồi.

Châu Quyện, mặc dù con người này có hơi dữ, tính khí cũng không tốt, nhưng hắn lại đối với tôi dịu dàng hơn bất kì ai.

Tôi cũng được xem như là trong cái rủi có cái may rồi.

Thậm chí những người khác có tốt hay xấu cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa, tôi không còn để ý tới nữa rồi.

Hóa ra thích một người thật sự sẽ không thể chứa nổi bất kì người nào khác nữa.

Khó xử trong lòng hình như cũng không còn tồn tại nữa rồi.

28

Sau khi chuyến du lu lịch kết thúc, bọn tôi trở về trường.

Tôi vẫn mỗi ngày chui trong thư viện, còn Châu Quyện thì ở trong quán bar.

Đôi khi tôi nghĩ đến chuyện hai người trái ngược hoàn toàn như chúng tôi thế mà lại có thể ở bên nhau, đúng là kì lạ.

Mỗi lần hắn đều chửi thề đưa tôi đến cửa thư viện sau đó đi mất.

Buổi tối tôi ôn bài xong hắn lại chạy đến đưa tôi về kí túc xá.

"Châu Quyện." Hắn nắm lấy tay tôi đi từng bước từng bước trên đường về kí túc xá.

"Hử?"

"Mỗi ngày anh đều chạy tới chạy lui đón em về ktx, anh có cảm thấy mệt không?" Tôi ôn bài ở thư viện ba tiếng đồng hồ, hắn cũng ở trong bar ba tiếng đồng hồ, đi đi lại lại.

Tôi cũng đã từng bảo hắn không cần tới đón tôi, hắn lại nói dạo gần đây buổi tối trong trường không an toàn, hắn không yên tâm.

"Mệt chứ." Hắn thở dài.

"Hay là... anh đừng đi bar nữa." Tôi thử thăm dò hắn.

Tôi không biết hắn có tức giận hay không, dẫu sao lúc mới yêu nhau bọn tôi cũng đã thống nhất là sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau, cũng không nghĩ tới chuyện thay đổi đối phương.

"..." Hắn không có phản ứng gì, chỉ lười biếng hỏi tôi: "Vậy anh đi đâu?"

Đi đâu?

Đúng là câu hỏi hay.

Tôi cũng không biết.

Hắn cả ngày chẳng học hành gì, ngoại trừ đi bar, club, tôi thật sự không biết hắn có thể đi đâu nữa.

"Châu Quyện, anh có nghĩ ra nơi nào muốn đi không?" Tôi kéo hắn lại hỏi, "Ví dụ như, muốn đi đất nước nào không?"

"....." Hắn ngây ra mất mấy giây, biểu hiện trở nên nghiêm trọng.

Cuối cùng hắn buông tay tôi ra, đi đến chỗ luống hoa ven đường hút một điếu thuốc.

Bầu không khí trầm xuống, tôi không biết liệu có phải mình đã nói sai gì rồi không.

Tôi dè dặt chạy qua đó, nhìn vào đôi mắt u sầu của hắn.

"Anh giận à?"

"Không có." Hắn né tránh ánh mắt của tôi.

Giây phút đó tôi cảm thấy chắc chắn hắn có tâm sự gì đấy.

Hắn cũng không phải là kiểu con trai lúc nào cũng không sao cả giống như cách hắn biểu hiện ra bên ngoài, chỉ là hắn không muốn đem mặt khác của mình phô ra cho người khác thấy mà thôi.

"Châu Quyện, em là bạn gái của anh, anh có gì không vui có thể nói với em." Tôi muốn trêu cho hắn vui, "Nhưng nếu anh không muốn nói cũng không sao, em sẽ đợi tới một ngày anh muốn chia sẻ với em."

"Chẳng có gì để nói cả." Hắn do dự một lát rồi từ từ dịu lại, đưa tay ra xoa xoa đầu tôi.

"Dạ, vậy em ngồi với anh một lát nữa." Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, an tĩnh nhìn hắn.

"Lúc nhỏ muốn đi nước Anh." Hắn đột nhiên nói một câu.

"Nước Anh? Thật không?" Tôi có chút hứng thú không tên, bởi vì nước mà tôi đi du học cũng là nước Anh.

"Ừ."

"Tại sao?"

"Bởi vì... nghe nói mẹ anh đi Anh." Hắn cười nói.

Dù cho hắn nói câu này rất bình tĩnh, tôi vẫn cảm thấy có một tia thê lương.

"Là sao?"

"Chẳng sao cả, chạy theo tên đàn ông khác đến nước Anh, không quay về nữa."

Lòng tôi có chút khó chịu.

Nhưng mà chẳng phải nói mẹ của Châu Quyện vừa trẻ vừa đẹp, thường xuyên xuất hiện trên báo sao?

"Em có biết không, cái người phụ nữa xinh đẹp đó, chính là mẹ kế của anh." Hắn cười cười, "Lớn hơn anh 10 tuổi, sao có thể sinh ra anh chứ, động não thử xem."

Tôi đột nhiên hiểu ra, hóa ra là như thế.

Hắn nổi loạn như vậy là do có liên quan đến biến cố gia đình.

Tôi chưa bao giờ nghĩ được như thế, một nam sinh không sợ trời không sợ đất, lại có một ngày sợ nhắc đến một người.

Sâu thẳm trong lòng hắn cũng không cách nào lành lại được vết thương, không biết sao tôi đột nhiên nhớ đến dòng chữ tên tiếng anh trên eo hắn, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu tôi.

Tôi lấy hết can đảm hỏi hắn: "Dòng chữ trên eo của anh có phải là có liên quan đến mẹ anh không?"

"....." Hắn bị cách nghĩ của tôi làm cho kinh ngạc, cả nửa này cũng không nói được gì.

"Là tên của mẹ anh phải không?" Tôi tiếp tục hỏi, muốn xác minh suy đoán của mình.

Hắn né tránh ánh mắt của tôi: "Nghĩ nhiều rồi."

Giọng điệu nói câu nghĩ nhiều rồi của hắn càng thêm xác nhận phỏng đoán của tôi.

Hắn vẫn nhớ đến mẹ của mình, nên mới đem tên của bà ấy xăm lên nơi ẩn bí nhất.

Sau khi nghĩ thông, trong lòng tôi dâng lên một niềm xúc động.

Tin đồn thật đáng sợ, đồn rằng đó là tên của bạn gái cũ người nước ngoài của hắn, mà hắn trước giờ chưa từng giải thích, thà rằng bị hiểu lầm, cũng không để người khác đoán được bí mật của mình.

"Châu Quyện, anh hút thuốc ít thôi có được không?" Tôi không muốn vạch trần hắn, hắn không muốn nói với tôi vậy tôi sẽ thay hắn giữ bí mật.

"Em quản anh?" Hắn nhanh chóng khôi phục lại ngữ điệu bình thường.

Đây mới là Châu Quyện mà tôi thích, người con trai cao cao tại thượng không ai sánh bằng.

"Em không quản anh." Tôi giữ lấy khuôn mặt hắn, "Lần sau hút thuốc thì đừng có hôn em."

"Thèm vào hôn."

"Anh nói đấy nhé." Tôi đứng dậy định đi, thế mà bị hắn kéo quay lại rồi bị hôn.

Ừm, đây chính là hắn, vô lí ngang ngược.

Về đến kí túc xá, tôi mất ngủ cả đêm nghĩ về bí mật của Châu Quyện.

Trong lòng có một ý nghĩ điên cuồng, tôi muốn hắn đi nước Anh cùng tôi.