Thu Thu Bất Quyện

Chương 8

22

"Anh Quyện, vậy giờ đi đâu?"

"Đúng đấy, ăn cơm thì còn sớm quá."

"Bọn em vừa mới chơi hăng say xong, bóng thì một mình anh ném vào rổ hết rồi, giờ lại muốn đi."

Châu Quyện lấy khăn của mình lau mồ hôi, nhìn chằm chằm bọn họ: "Lần trước là ai bảo với tao có hang động, muốn đi xem?"

"Hang đá biển sao?"

"Đúng, chính là cái đó."

"Lần trước không phải anh bảo nhạt nhẽo, không muốn đi ư?"

.....

"Nói nhảm lắm thế, không đi thì dẹp." Châu Quyện nói xong liền nhìn sang tôi, hỏi: "Muốn đi không?"

"Hả?" Hỏi tôi làm gì? "Không đi."

Bọn họ suốt ngày trốn học, rong chơi khắp nơi, có thời gian.

Tôi không có.

Tôi còn phải ôn bài, còn có ba tháng nữa là thi rồi.

Hơn nữa tôi chắc chắn sẽ không đi chơi cùng đám người bọn họ, cả nhóm toàn là nam, mỗi tôi là nữ.

"...." Châu Quyện nhìn tôi không nói gì, lát sau mới lên tiếng: "Sao, cảm thấy đi cùng loại người như tôi rất mất mặt à?"

"Không phải ý đó." Tôi vội vàng giải thích.

"Thế cô tìm tôi nói chuyện làm gì? Đi mà nói chuyện với học bá ấy, chơi tôi đấy à?" Rồi xong, hắn tức giận thật rồi.

"Tôi... tôi phải ôn bài, không có thời gian." Lời giải thích của tôi có chút bất lực và yếu ớt, thôi bỏ đi, "Đi bao lâu?"

Tôi thoả hiệp.

"Đừng nói chuyện với tôi." Hắn ném bóng rổ đi.

Tôi....

Tính khí sao lại nóng nảy thế chứ?

"Chị dâu, tính cách của anh ấy chính là như vậy, chị đừng so đo với ảnh."

"Đúng đúng, bọn em đều quen rồi."

.....

Anh em của hắn đến hoà giải làm dịu lại tình huống khó xử.

Đi du lịch chắn chắn sẽ phải ở lại bên ngoài, nhưng tôi vẫn rất do dự.

Nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, tôi vẫn quyết định đi.

Bất kể là chia tay hay như nào cũng được, hai người không cần thiết phải giận nhau, hợp tan trong yên bình.

Sau đó anh em của hắn kết bạn wechat với tôi sau đó liên lạc nói xe đang ở dưới lầu kí túc xá chờ tôi.

Tôi tuỳ tiện lấy hai bộ quần áo sau đó đi xuống dưới lầu.

Kết quả vừa ngồi vào trong xe thì Châu Quyện cũng ở đó.

Có chút ngại ngùng.

Cả một đoạn đường tôi đều không biết nên nói gì, cũng không dám nhìn hắn, chỉ có thể giữ im lặng.

Hắn trái lại trông rất bận, cứ luôn nhắn tin với rất nhiều người.

Nếu như tôi không nhìn nhầm, ảnh đại diện căn bản toàn là con gái.

Gửi một đoạn tin nhắn dài cho hắn, hắn liếc một cái rồi chỉ trả lời một chữ 'Ò".

Ò?

Hắn đểu vãi....

"Châu Quyện." Tôi nhỏ giọng gọi tên hắn.

"Ừ." Hắn cúi đầu xem tin nhắn, cũng chẳng thèm nhìn tôi.

"Có thể đóng cửa sổ không? Tôi hơi lạnh." Trên đường đi gió rất lớn, tôi cũng không ngờ là lạnh như thế.

"Trong xe oi bức." Hắn bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn tôi: "Lạnh thì ngồi gần tôi vào."

Tôi....

Tôi sao mà ngồi sát hắn được.

"Ngồi gần rồi thì không lạnh nữa chắc?" Tôi thật sự cạn lời.

Hắn thế mà lại vỗ vỗ vị trí cạnh mình, nhìn về phía tôi cười cười: "Thích qua đây thì mau qua."

Đây có được tính là đang xuống nước không?

Nghĩ đến cả đoạn đường hắn vẫn luôn dỗi tôi, tôi cũng cảm thấy khó xử.

Hắn cũng đã xuống nước rỗi tôi chỉ có thể ngồi sát sang bên đó.

"Còn lạnh không?"

"Lạnh."

Đúng là phí lời, ngồi gần rồi thì có thể sưởi ấm chắc?

"Lạnh chỗ nào?"

"Tay, cả đầu nữa."

Giây tiếp theo, hắn tự nhiên như không kéo tay tôi cho vào trong áo hắn, sắc mặt không đổi hỏi: "Còn lạnh không?"

"Như này... không hay cho lắm." Tôi muốn rụt tay về.

Cứu mạng! Bạn cùng phòng của hắn và tài xế vẫn đang ngồi phía trước, tôi với hắn ngồi sau như này cũng kì cục quá rồi.

"Như này thì sao?" Hắn lại đem tay tôi áp thẳng lên l*иg ngực hắn luôn.

"Châu Quyện." Tôi kinh ngạc thấp giọng cảnh cáo hắn.

"Hả? Cô gọi lớn tiếng chút, không người ta lại tưởng tôi ngồi sau làm cái gì..." Cái tên lưu manh này.

"Anh nói lung tung gì đó." Tôi vừa vội vừa cáu.

"Nói tôi không sợ, tôi có làm gì đâu, trái lại có chút lỗ vốn rồi."

"Anh...." Tôi thật sự cãi không lại.

Cũng may bạn cùng phòng của hắn ngồi đằng trước hình như ngủ rồi.

"Dựa vào tôi ngủ một lát đi, khi nào tới tôi gọi." Hắn lại tiếp tục xem điện thoại, không trêu tôi nữa.

Đúng là tôi có hơi buồn ngủ thật, cũng lười tranh cãi với hắn rồi.

Dựa vào người hắn quả thực có ấm hơn một chút, tôi cẩn thận tựa đầu lên vai hắn.

"Cũng không nhẹ." Hắn nhỏ giọng cười nói.

Tôi!!!

Hắn chê tôi nặng?

Vừa ngẩng đầu muốn lí luận với hắn, kết quả do góc độ mà mới ngẩng lên đã suýt chạm vào môi của hắn.

Tim tôi lại càng đập nhanh hơn.

Hắn cũng khựng lại không chút do dự nhìn tôi.

Tôi thấy thế trong lòng lại càng loạn liền vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn nữa.

Hắn hình như cố ý cúi đầu xuống, nói khẽ vào tai tôi: "Nhìn tôi như vậy là có ý gì? Muốn hôn à?"

Đầu óc tôi như muốn nổ tung.

Sao hắn lúc nào cũng không chút kiêng dè, thích gì làm nấy, gì cũng dám nói vậy nhỉ?

Tôi lo hắn cưỡng hôn tôi nên liền vùi đầu vào trong áo hắn, trong lòng thế mà dấy lên một chút mong đợi nho nhỏ.

Kết quả đợi mất một phút cũng không thấy hắn có bất kìm phản ứng gì.

Tôi hé mắt lén nhìn hắn, thấy hắn đang tập trung chơi game.

Được rồi, tôi còn không bằng game nữa, tôi đang mong đợi gì chứ?

"Ngủ đi còn nhìn cái gì?" Rõ ràng hắn không nhìn tôi thế mà bỗng dưng nói một câu.

Sau đó tôi ngủ thật.

23

Lúc bọn tôi đến đó, bên ngoài đột nhiên nổi gió lớn.

Lạnh thì khỏi nói đi, quan trọng là tôi còn đang mặc váy, cũng không tính là ngắn, chỉ qua đầu gối một chút, che làm sao cũng không che hết được, xấu hổ đến nỗi đỏ cả mặt.

Tôi đáng thương hướng về phía Châu Quyện cầu cứu.

Ánh mắt hắn khẽ lướt qua, nhăn mặt nói: "Ra ngoài chơi còn mặc ngắn như vậy, đầu óc cô để đâu?"

"Quyến rũ tôi chắc?" Hắn cười lên tôi liền cảm thấy nguy hiểm.

Tôi....

"Bình thường tôi cũng đã mặc như vậy rồi." Tôi muốn khóc quá.

Con gái mặc váy không phải rất bình thường sao?

"Bình thường cũng mặc như vậy đi quyến rũ cái tên anh trai mưa kia của cô à?" Hắn đột nhiên cáu gắt cởϊ áσ khoác, buộc lên eo của tôi.

"Anh đừng có mà ăn nói khó nghe như vậy." Hắn thật sự rất đáng ghét.

"Biết khó nghe thế mà còn ngày ngào cũng bám lấy hắn." Hắn chẳng lí do gì mắng tôi một câu.

Tôi nhất thời không biết nên trả lời lại như nào.

Là tôi thể hiện ra rõ ràng quá rồi sao? Sao cái gì hắn cũng biết?

Chắn là hắn cũng biết tôi lợi dụng hắn rồi chứ, nên lúc nào cũng tức giận với tôi.

Có lẽ chuyến du lịch này chính là lần cuối cùng tôi và hắn ở bên nhau rồi, quay về chắc hắn sẽ nói chia tay tôi thôi.

Nghĩ đến đây tôi đột nhiên thấy thoải mái hẳn ra.

Chia tay rồi cũng tốt.

"...." Tôi không nói gì nữa, lặng lẽ đi theo phía sau hắn.

Trong hang động rất tối, cho dù có ánh đèn cũng vẫn rất dọa người.

Cả đoạn đường tôi căn bản còn không kịp thăm quan, chỉ sợ đi lạc do có quá nhiều ngã rẽ.

Sau đó tôi nhận một cuộc điện thoại từ mẹ rồi bị lạc đường luôn thật, bởi vì tín hiệu trong hang không tốt, giọng của mẹ tôi cứ bị ngắt quãng nên tôi quả đi đến một chỗ thoáng hơn để nghe máy, nghe xong thì cũng không thấy mấy người kia đâu nữa rồi.

Tôi dựa vào kí ức của mình mà đi vào trong, đi mãi đi mãi, càng đi càng ít người.

Trong lòng tôi bắt đầu hoảng loạn.

Những bức tường đá trong hang động bị ánh đèn rọi vào trông như quỷ.

Tôi lấy điện thoại gọi cho Châu Quyện, kết quả do sóng yếu mà vừa kết nối được thì đã bị tắt mất, hoặc là căn bản còn không cách nào kết nối được.

Tại tôi bình thường xem phim ma nhiều quá nên giờ nó cứ ám ảnh tâm trí tôi.

"Châu Quyện, tôi ra ngoài cửa hang đợi các anh nhé.' Tôi gửi tin nhắn cho hắn nhưng lại hiện lên dấu chấm than màu đỏ, không có tín hiệu.

Gửi tin nhắn xong, du khách ở bên cạnh cũng không thấy đâu nữa.

Cái đứa mù đường như tôi coi như xong hẳn rồi.

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, bước đi không dám dừng.

"Châu Quyện, tôi hình như lạc đường rồi." Tôi gửi tin nhắn đi nhưng chẳng có chút hi vọng nào, bởi vì mấy tin nhắn trước đó chưa cái nào gửi được.

Lại đi thêm mấy phút nữa, bởi vì quá sợ hãi mà tôi bị trượt ngã, cả người vồ xuống đất như vồ ếch.

Tôi nằm trên phiến đá, vừa sợ vừa gấp nhanh chóng bò dậy, phát hiện đầu gối đau nhói, chắc là chảy máu rồi.

Tôi ngồi trên tảng đá, trơ trọi nhìn xung quanh, cảm thấy bản thân rất vô dụng.

Theo đuổi một người ba năm cũng không theo đuổi được, dũng cảm muốn một lần thử yêu đương thì hắn ta lại hung dữ, giờ đi đường còn lạc đường, gan thì bé.

Cảm xúc bỗng nhiên bộc phát ngay lúc đó.

Tôi nhịn không được nữa liền khóc.

"Khóc cái gì?" Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nói.

24

Cảm giác quen thuộc khiến tôi như vớ được phao cứu sinh.

Tôi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn khuôn mặt của hắn, nghĩ đến hắn để lạc mất tôi, tôi càng ấm ức hơn.

"Tôi tìm không thấy mọi người."

"...." Hắn chắc là bị cái bộ dạng khóc lóc của tôi làm cho kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời, đơ ra rất lâu sau đó mới dưa tay ra xoa xoa đầu tôi, "Tôi vừa mới đi vệ sinh tí, quay người lại đã không thấy cô đâu rồi."

"Hả?" Đi vệ sinh?

"Tại tôi, tôi nên sớm biết cô đáng lo." Hắn bất lực thở dài.

"...." Tôi cúi đầu không nói gì.

"Bây giờ đi, hay cô muốn ngồi đây thêm lát nữa?" Hắn hỏi tôi.

"Chờ tôi ngồi chút nữa đi." Tôi giải thích: "Chờ tôi khóc một lát, ra ngoài bị bọn họ nhìn thấy thì mất mặt lắm."

Ha ha...

Hắn hình như bị tôi chọc cho cười phá lên, nhìn bốn phía xung quanh, sau đó đỡ tôi ngồi xuống.

"Nói đi, sao lại khóc?" Hắn bình tĩnh hỏi tôi, "Tôi đối với em không tốt sao?"

Trong lòng tôi hồi hộp, sao lần nào hắn cũng đánh vào chỗ hiểm thế nhỉ?

"Không phải, là do tôi hơi sợ." Tôi trốn tránh vấn đề.

"Hai mươi mấy tuổi đầu rồi, còn khóc nhè vì bị lạc trong khu danh lam thắng cảnh, nói ra ngoài em không sợ bị người khác cười à?" Ánh mắt của hắn nhìn tôi chằm chằm.

"Thế thì anh đừng có nói ra ngoài." Tôi nhỏ giọng nói.

"Ừ." Hắn tiếp tục nhìn tôi, "Vẫn không nói đúng không? Không nói thì thôi."

"Tôi nói cái gì..."

"Trần Thu, tôi chính là loại người như vậy, cách làm việc cách ăn nói chính là như vậy, thẳng thắn, em đừng có vòng vo với tôi, nếu em chịu được thì hai chúng ta có thể tiếp tục, nếu không chịu được thì..."

"Không chịu được... thì sao?" Tôi nhỏ giọng hỏi, "Sẽ chia tay sao? Giống như anh và mấy người yêu cũ trước đó?"

"...." Hắn nhìn tôi chằm chằm không nói gì.

Tôi biết khả năng cao tôi và hắn sẽ chia tay.

Tôi cười gượng.

"Chắc là anh cảm thấy tôi rất ngốc đúng không, tôi đã từng thích một người đàn ông suốt ba năm, cam tâm tình nguyện vì anh ta làm tất cả mọi thứ, cẩn thận từng li từng tí giữ chặt mối quan hệ mập mờ này, người khác hỏi tôi sao không trực tiếp tỏ tình, sao lại không cho anh ta biết. Tôi không có ngốc, tôi chỉ không chắn chắn rằng anh ấy có thích tôi giống như tôi thích anh ấy hay không, tôi sợ sau khi tỏ tình xong thì ngay cả làm bạn cũng không thể nữa. Châu Quyện, chúng ta không cùng một kiểu người, anh làm gì cũng rất thẳng thắn, anh không chấp nhận nổi phương thức này của tôi, anh có từng nghĩ qua hay không, anh thẳng thắn là bởi vì anh có điều kiện, bởi vì những cô gái đó đều thích anh."

......

Hắn im lặng một hồi, hình như tức giận rồi, đứng dậy đi mất.

Đi được mấy bước lại quay về trước mặt tôi, hung dữ nói một câu: " Mọe nó thích người khác lại còn năm lần bảy lượt hôn tôi, rốt cuộc là ai trêu đùa ai đây?"

"Tôi không trêu đùa anh." Tôi bị hắn dọa có hơi sợ, "Tôi lúc đầu đã muốn cùng anh yêu đương tốt đẹp, chỉ là cách làm của anh khiến tôi rất tổn thương, lẽ nào không phải anh ghét tôi, muốn trêu đùa tôi sao?"

"...." Hắn bị làm cho tức đến nỗi không nói nên lời, đột nhiên kéo tôi dậy.

Tôi bị dọa sợ hết hồn.

Còn chưa kịp trấn tĩnh lại thì hắn đã hôn tôi, mạnh mẽ và bá đạo cướp hết hơi thở của tôi.

"Châu Quyện..." Tôi đưa tay đẩy hắn ra.

Hắn không thèm để ý đến phản kháng của tôi, ôm tôi càng chặt hơn, lại còn hung dữ nói: "Im miệng."

Tôi nghẹn họng.

"...." Hôn được một lúc, hắn thở ra một hơi rồi đưa tay ra sau gáy tôi.

Tôi giật mình, hắn tiện thể càng hôn sâu hơn.

Tim tôi đập rất nhanh, cả người như lơ lửng trên không trung, không đẩy hắn ra nữa.

Thế giới như chìm đắm cùng với sự tồn tại của hắn.

Hôn đến nỗi thất điên bát đảo, hắn cuối cùng cũng bỏ tôi ra một chút: "Nói xem, tôi có phải ghét em hay không?"

"Không... biết." Tôi đã hoàn toàn bị hắn giữ lấy rồi, đừng hỏi tôi gì cả, đầu óc tôi đang không tỉnh táo.

"....." Hắn nhẹ nhàng sờ sờ đầu tôi, ấn tôi vào l*иg ngực hắn, nói: "Nghe xem."

Tai tôi áp vào ngực hắn, bên trong có tiếng trái tim đập thình thịch thình thịch rất nhanh rất mạnh.