Ác Độc Thụ Bị Em Trai Điên Phê Cầm Tù

Chương 1: H

"Anh...."

"Anh..."

Bị tiếng gọi của đàn ông đánh thức, Thịnh Vãn Huỳnh mơ màng tỉnh dậy khỏi cơn mơ nặng nề, mơ hồ nhìn thấy ánh mắt hung ác nham hiểm đầy du͙© vọиɠ của một người đàn ông.

Nửa người trên của đối phương không có mảnh vải che thân, cơ thể rắn chắc màu lúa mạch dán trên người cậu, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cậu.

Nửa tháng trước, người này vẫn còn là một trong những đứa con riêng mà cậu xem thường. Nhưng hiện tại, bản thân lại biến thành thứ đồ chơi..... để đối phương phát tiết du͙© vọиɠ.

Thanh niên xốc chăn lên, cơ thể trắng như ngọc bị chăn che lấp hoàn toàn bại lộ trước mắt đối phương.

Hai bầu ngực no đủ trước ngực Thịnh Vãn Huỳnh nổi lên một tầng phấn hồng nho nhỏ, dưới ánh mắt nóng rực, chăm chú của đối phương. Thịnh Vãn Huỳnh theo bản năng đưa tay lên che cảnh xuân trước ngực lại, nào ngờ lại làm cho ngực bị tụ lại một chỗ, sóng ngực mê người làm người ta muốn đui mù.

Phát hiện ánh mắt của người đối diện càng nóng, Thịnh Vãn Huỳnh lập tức phát hiện có gì không đúng, nhưng nếu phải thả tay xuống thì cậu lại làm không được.

Trong tình thế khó xử đó, tầm mắt của đối phương dời xuống, nhìn thẳng vào cặp mông no đủ, căng tròn của cậu.

Thịnh Thương nhìn cảnh này miệng nóng lưỡi khô, ma xui quỷ khiến vươn tay, vỗ một cái lên cặp mông nhỏ đó.

"A!" Thịnh Vãn Huỳnh thét lên một tiếng, cặp mông căng tròn rung lên thành tần tầng sóng thịt, bàn tay kia không ngừng vỗ phía làm cặp mông mềm mại kia bị đánh đến vừa đỏ vừa sưng. Cậu không khỏi túm tay Thịnh Thương lại, nhướng cao mày, "Thịnh Thương, cậu đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!" Nhưng bởi vì bị đánh đến nước mắt lưng tròng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng một mảnh, làm sao có chút uy hϊếp nào.

Thịnh Thương híp mắt lại nhưng lại cúi đầu nở nụ cười.

Đầu ngón tay hắn chạm đến phần thịt hơi nhô ra giữa tiểu huyệt của cậu, chà sát đến khi nơi đó dựng đứng lên, vừa cứng vừa đỏ như quả trứng gà mini mới thả tay ra.

"Anh, chỗ này của anh đẹp quá...." Thịnh Thương nhìn chăm chú vào cái miệng nhỏ mềm mại kia, có thể nhìn thấy một khe hở nhỏ giữa âm môi, giống như miệng nhỏ không khép chặt, mật ngọt bên trong chậm rãi chảy ra, hắn nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng lau đi dăm thủy ở nơi đó, nhưng động tác như vậy lại khiến cho Thịnh Vãn Huỳnh run rẩy hừ một tiếng.

"Anh." Giọng nói của Thịnh Thương có chút khàn, hắn đưa tay tách hai cánh hoa kia ra.

"Cút.... Ưʍ...Cút đi..." Âm đế bị trêu chọc, Thịnh Vãn Huỳnh nhịn không được ưỡn thắt lưng, phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp như khóc. Chỉ một tiếng này, Thịnh Thương bỗng cúi người xuống, nâng cặp mông trắng nõn của Thịnh Vãn Huỳnh lên, vùi đầu liếʍ láp nơi xấu hổ lấp lánh ánh nước kia.

Thịnh Vãn Huỳnh như một chú mèo con cất giọng khóc rên, miệng huyệt bị đối phương liếʍ mυ'ŧ, bị đầu lưỡi tách ra, dăm thủy ngọt ngào chảy vào miệng hắn. Âm đế cũng bị hắn ngậm vào miệng hồi lâu, thỉnh thoảng còn dùng răng nanh cắn cắn. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm Thịnh Vãn Huỳnh lập tức phun ra lượng lớn dăm thủy. Hai chân cậu mềm nhũn không chịu được, quỳ gối trên giường run lẩy bẩy. Cậu cảm thấy chính mình như bị hắn hút khô rồi, nếu không có bàn tay đỡ eo cậu, chỉ sợ cậu lập tức sẽ xụi lơ xuống.

Khó khăn lắm Thịnh Thương mới ngừng lại, sau khi liếʍ sạch sẽ dăm thủy chảy ra, hắn mới ngồi thẳng dậy. Thịnh Vãn Huỳnh cứ tưởng sẽ kết thúc như vậy, khi cậu vừa thở phào nhẹ nhõm, miệng huyệt bỗng bị thứ gì đó vừa nóng vừa cứng chọc vào.