Mượn Xác Hoàn Hồn: Tôi Vẫn Siêu Giàu

Chương 14: “Bạn thân tốt”

Hết tiết, Mạnh Tĩnh Hàm chạy vào lớp của cô: "Tiểu Chân! Tiểu Chân!”

Cuối học kỳ trước phân lớp lần cuối cùng, nguyên chủ chọn lớp xã hội, vì thế học kỳ này bạn học cùng đều là bạn học hoàn toàn xa lạ, bạn thân Mạnh Tĩnh Hàm thì ở lại lớp tự nhiên, mặc dù như thế nhưng Mạnh Tĩnh Hàm vẫn chạy tới tìm cô.

Nếu như không phải biết cô ta đã làm gì, Triệu Dư Chân sẽ thật sự cho rằng cô ta chính là bạn tốt của mình.

Mạnh Tĩnh Hàm vui vẻ phấn chấn tiến vào, thấy cô thế mà đã cắt tóc, tóc mái mỏng, tóc đằng sau buộc lên, lộ ra mặt mày cùng hai tai trắng nõn, hơn nữa còn không đeo kính thì vô cùng bất ngờ.

"Cậu cắt tóc?"

Triệu Dư Chân ừ một tiếng, không nhìn cô ta.

Mạnh Tĩnh Hàm sửng sốt một hồi lâu, chợt ghé vào tai cô nói chuyện, Triệu Dư Chân không muốn để cô ta dựa vào mình gần như vậy, đẩy cô ta ra một chút Mạnh Tĩnh Hàm ngạc nhiên, sau đó ấm ức nói: "Mấy ngày nay cậu không để ý tới tớ, cậu làm sao thế?”

Triệu Dư Chân lạnh nhạt trả lời: "Bận. ”

"Có phải là chuyện trong nhà không? Cha dượng của cậu thực sự muốn... đưa cậu đi à?”

"Không phải." Cô cúi đầu giải một câu hỏi.

Mạnh Tĩnh Hàm cảm thấy Triệu Dư Chân rất kỳ quái, có chút tức giận: "Cậu không thèm để ý tớ, uổng công tớ đi khắp nơi giúp cậu hỏi thăm bệnh viện giá rẻ, chất lượng tốt, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy!”

"Tôi không làm phẫu thuật, cậu khỏi lo."

Mạnh Tĩnh Hàm mở to hai mắt: "Tớ đã nói với bệnh viện người ta rồi! ”

"Cậu nói thì liên quan gì đến tôi? Miễn bàn.”

Mạnh Tĩnh Hàm tức giận: "Vậy... Vậy trước khi cậu phẫu thuật, 500 tệ tiền đặt cọc là tớ trả giúp cậu! Đó là tiền tiêu vặt của tớ trong một tuần đấy.”

Triệu Dư Chân dừng bút, mở cặp sách ra, lưu loát rút ra năm tờ tiền từ ví đưa cho cô ta.

Mạnh Tĩnh Hàm á khẩu không nói nên lời: "Còn có năm nghìn tám trăm nhân dân tệ phí phẫu thuật cậu tính sao? Tháng sau phải trả cho bệnh viện rồi.”

Triệu Dư Chân nghe đến phiền, phất phất tay, ý muốn đuổi người, nhưng Mạnh Tĩnh Hàm vẫn không đi, vẫn lải nhải không ngớt: "Cậu thiếu tiền tớ có thể giúp cậu, tớ biết kiếm tiền như thế nào, cuối tuần này tớ sẽ dẫn cậu đi làm thêm được chứ? Làm tốt một lần có thể kiếm được 1000 nhân dân tệ." Mạnh Tĩnh Hàm nhìn sườn mặt cúi đầu của cô, nghĩ thầm nhan sắc Triệu Dư Chân này, một lần ít nhất có thể kiếm được 5000 nghìn.

"Không đi, đừng quấy rầy tôi học tập." Nói xong, Triệu Dư Chân dùng khăn giấy nhàu thành một khối, nhét vào lỗ tai, ý tứ rất rõ ràng. Nhưng Lâm Tư Miểu vừa từ văn phòng trở về lại nghe thấy, hỏi Mạnh Tĩnh Hàm: "Một lần kiếm được 1000 nhân dân tệ, công việc gì kiếm được như vậy chứ? ”

Triệu Dư Chân ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt ngây thơ của Lâm Tư Miểu.

Mạnh Tĩnh Hàm đánh giá học bá ban xã hội này từ trên xuống dưới, phát hiện bộ dạng của cô ấy cũng không tệ lắm: "Cậu cũng muốn kiếm tiền à?”

Lâm Tư Miểu chớp chớp mắt: "Cũng có chút muốn, công việc gì thế? ”

Tròng mắt Mạnh Tĩnh Hàm đảo quanh, nghĩ thầm nếu Lâm Tư Miểu kiếm được tiền, đến lúc đó không sợ Triệu Dư Chân không động tâm, cô ta biết tình hình gia đình Triệu Dư Chân thảm như vậy làm sao có thể không động tâm đây?

"Có thể, nhưng mà tớ phải hỏi ông chủ một chút, hai chúng ta kết bạn Wechat đi."

Rất nhanh, hai người đã kết bạn, chuông lớp vang lên, Triệu Dư Chân nhìn thấy Lâm Tư Miểu lén lút nhắn tin ở dưới gầm bàn, cái gì cũng không nói.

Buổi trưa, Triệu Dư Chân ra ngoài cổng trường lấy được đồng phục và bữa trưa La Tú Liên đưa cho mình.

Triệu Dư Chân chú ý đến vết thương trên mặt bà.

“Mẹ nấu canh gà cho con, lúc còn nóng mau uống đi nhé."

Triệu Dư Chân nhận lấy hộp cơm, nói cảm ơn.

La Tú Liên nói: "Chuyện ly hôn, tối hôm qua mẹ nói với chú Tăng, chú ấy không đồng ý, nhưng mẹ vẫn dẫn theo Tiểu Hàn dọn ra ngoài. ”