Mượn Xác Hoàn Hồn: Tôi Vẫn Siêu Giàu

Chương 8: Tiểu Chân, đừng sợ

Trở lại cửa hàng, đích thân chủ cửa hàng đồ đã qua sử dụng ra mặt tiếp đón, cười ép giá: "Tiểu thư, bông tai cô muốn bán màu sắc không tệ, nhưng chỉ có một chiếc, với lại phía trên không có logo thương hiệu nên dễ mua khó bán, cô nói cô bỏ ra một triệu mua, tạm thời chúng ta không bàn luận đến chuyện này, chúng tôi trả năm mười nghìn, xem như là đã có lương tâm rồi. Nếu như là thật lòng muốn mua bán, chúng tôi trả năm vạn, mặt khác, tôi còn tặng cô một cái túi xách." Chủ cửa hàng chỉ vào tủ: "Cái túi kia thế nào? Chất lượng gần như còn mới. ”

Triệu Dư Chân nhìn thoáng qua, là một cái túi MCM, cô lắc đầu: "Quên đi, chỉ năm vạn là được rồi, túi xách không cần, cảm ơn ý tốt của ông chủ. Nhân tiện, tôi muốn tiền mặt.”

Cái cặp vải này của Triệu Dư Chân, tuy rằng vừa nhìn đã thấy không đáng giá, nhiều lắm là mấy chục tệ, đáy cặp đã bị rách có dấu vết khâu vá, nhưng cô đeo trên người cũng không cảm thấy làm sao.

Người quản lý cửa hàng đi đến ngân hàng bên cạnh rút cho cô năm mười nghìn tệ tiền mặt.

Triệu Dư Chân cũng không thèm đếm mà đút thẳng vào trong cặp.

Số lần cô đến đế đô không nhiều lắm, không quen thuộc lắm với nơi này, từ nhỏ cô đã lớn lên ở Mỹ, nhưng sau đó vào đại học lại đi Cambridge, công việc của anh cả rất bận rộn, thời gian đại học Triệu Dư Chân đều ở cùng anh ba, theo lời của anh ba cô mà nói, chính là: "Có anh ba ở đây, không có tiểu tử nào không có mắt dám tiếp cận em!”

Triệu Dư Chân cầm tiền đi ăn no một bữa, lại mua điện thoại di động mới, bởi vì trên người không có chứng minh thư, cho nên không thể nào làm thẻ sim điện thoại mới, chỉ có thể tháo thẻ sim trên máy cũ ra lắp.

Vừa mới bật điện thoại di động lên đã thấy một chuỗi cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn, tin nhắn từ phía trên màn hình bật ra, ngoại trừ những cuộc điện thoại nhỡ của mẹ nguyên chủ La Tú Liên, còn lại chính là tin nhắn của Mạnh Tĩnh Hàm.

"Tiểu Chân, mình đã giúp cậu hỏi thăm mấy bệnh viện, có một bệnh viện không tệ! Họ nói rằng nếu cậu sẵn sàng làm người mẫu cho họ, họ sẽ chỉ tính rẻ hơn. ”

"Chỉ cần một nghìn tệ phí gây mê và hai nghìn chín trăm tệ phí phẫu thuật, Tiểu Chân! Gọi lại cho mình!! ”

"Nhanh!! Gọi lại cho mình!! ”

Bảy tám tin nhắn văn bản, tất cả đều có nội dung tương tự. Tối hôm qua Triệu Dư Chân đã có được trí nhớ của nguyên chủ về những việc Mạnh Tĩnh Hàm này đang làm, cơ bản cô đã hiểu rõ ràng.

Mạnh Tĩnh Hàm và nhà cô ở gần nhau, hai người từ tiểu học đã là bạn học cùng lớp, quan hệ cũng không tệ. Bởi vì nguyên nhân gia đình, nguyên chủ Tân Tiểu Chân vẫn tương đối tự ti thành tích cũng rất bình thường.

Nhưng bù lại cô rất xinh đẹp, từ nhỏ đã có rất nhiều nam sinh theo đuổi nhưng bởi vì chuyện của cha dượng, Tân Tiểu Chân cũng không thích ai, coi bọn họ là con mãnh thú và dòng nước lũ, hơn nữa bởi vì phát triển quá tốt, khi mặc đồng phục học sinh mùa hè đặc biệt nổi bật, luôn khiến cho người ta chỉ trỏ, dùng "ánh mắt này" nhìn cô, vì thế càng khiến cô thêm mẫn cảm tự ti. Mùa hè không dám mặc áo tay ngắn, thời tiết nóng cũng không mặc bởi vì sợ bị người ta nhìn chằm chằm. Không chỉ vậy, cô còn thường xuyên đeo khẩu trang đến trường vì không muốn mọi người nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Mạnh Tĩnh Hàm nói: "Mình nghe nói, bệnh viện có thể làm phẫu thuật thu nhỏ ngực, nếu không cậu đi thử? Ca phẫu thuật thành công thì cậu sẽ được giải thoát.”

Nguyên chủ rất sợ, sợ có nguy hiểm xảy ra nhưng cô quá tin tưởng người bạn tốt này, như bị quỷ ám mà đồng ý đi làm phẫu thuật, trước khi vào phòng giải phẫu, giọng nói của Mạnh Tĩnh Hàm vẫn vang vọng trong đầu cô: "Tiểu Chân, đừng sợ, mình ở bên ngoài chờ cậu.”

Nghĩ tới đây, Triệu Dư Chân nhịn không được đưa tay sờ ngực mình.