Mượn Xác Hoàn Hồn: Tôi Vẫn Siêu Giàu

Chương 47

Triệu Dư Chân bắt đầu cảm thấy anh là một người rất tốt, ít nhất không hề như các anh cô tưởng tượng, ngược lại là một người rất có phong độ.

Khi sắp đến trường, Hoắc Tiêu hỏi: "Nếu đến trễ cô sẽ bị trừ điểm gì sao? Cô còn chưa ăn tối, có đói không?"

"Không đói, buổi chiều tôi đi ăn gần công ty anh, sau khi tan học tôi lại đi ăn là được rồi."Trước kia cô thích ăn kiêng, sau bốn giờ sẽ không ăn nữa, nhưng thân thể này dinh dưỡng quá kém nên cô mới bắt đầu quy luật ba bữa ăn của mình, hơn nữa lượng thức ăn tăng lên rất lớn, cho nên thể lực so với lúc cô vừa mới sống lại tiến bộ không ít.

Hoắc Tiêu liền không nói gì nữa, một đường giữ im lặng, lúc đưa cô đến cổng trường, vừa lúc chuông reo, báo hiệu giờ học buổi tối đã bắt đầu.

Triệu Dư Chân xuống xe, Hoắc Tiêu mở cửa sổ xe, nói: "Triệu Thuần bên kia tôi sẽ để ý, cũng sẽ liên lạc với Triệu tổng, Triệu tiểu thư, hẹn gặp lại."

"Hiện giờ tôi họ Tân."Triệu Dư Chân cười với anh, nói một tiếng tạm biệt, sau đó anh đóng cửa xe lại, rời đi.

Hoắc Tiêu vừa lái xe sang rời đi, Triệu Dư Chân liền chú ý tới người đứng ở bên kia đường, đó là Mạnh Tĩnh Hàm đang giơ điện thoại di động, trợn mắt há hốc nhìn mình.

Hôm qua Triệu Dư Chân vừa mới nghe được một ít chuyện từ Hoắc Tiêu, hôm nay nhìn thấy cô ta, thoáng cái liền nhớ đến.

Mạnh Tĩnh Hàm giới thiệu với người khác là mình đi làm, nhưng chính bản thân mình lại không đi, Lâm Tư Miểu là một cô gái ngốc nghếch bị tiền lương cao hấp dẫn, đi đến câu lạc bộ Bán Nguyệt làm phục vụ, không ngờ tới nơi đó chính là hang sói!

Hết đèn đỏ, Mạnh Tĩnh Hàm lập tức xông về phía cô, giống như hai người chưa từng xảy ra mâu thuẫn mà thân mật gọi tên cô: "Tiểu Chân ơi ~"

Giọng điệu này giống như đang làm nũng với bạn trai, Triệu Dư Chân nổi hết cả da gà, Mạnh Tĩnh Hàm sấn tới khoác lấy tay cô, Triệu Dư Chân liền gạt cô ta sang một bên: "Đừng có đυ.ng vào tôi.”

Vẻ mặt Mạnh Tĩnh Hàm cứng đờ, hai người cùng nhau đi vào trường, nhưng bởi vì Triệu Dư Chân hôm nay vội vàng ra ngoài, không mặc đồng phục học sinh nên bị bảo vệ ngăn lại. Cô còn chưa giải thích, Mạnh Tĩnh Hàm đã giúp cô nói dối: "Chú ơi, bạn của cháu bị bệnh, cháu vừa đón bạn ấy từ bệnh viện, chú đừng ghi tên có được không ạ?”

Chú bảo vệ mềm lòng, đang định nói được, liền thấy Triệu Dư Chân đã tự ghi tên và lớp học, lạnh lùng nói: "Cháu không bị bệnh, chỉ là có việc bận nên đến muộn.”

Mạnh Tĩnh Hàm: "..."

Cô ta đành phải cười gượng với bảo vệ trường hai tiếng, lại quấn lấy: "Cậu ăn cơm tối chưa? Tớ có mua bánh trứng này, cậu ăn nhé?”

"Tôi không ăn loại đồ này."

"Lúc trước không phải cậu thích ăn cái này nhất sao?"Bánh trứng ở cổng trường bán sáu tệ một cái, giá cả không đắt cho nên học sinh rất thích, nhưng trước kia Triệu Dư Chân không có nhiều tiền tiêu vặt, rất ít khi ăn những thứ này, Mạnh Tĩnh Hàm thi thoảng hào phóng mời cô ăn một lần, sẽ lấy ra lẩm bẩm thật lâu, thậm chí còn ghi nhớ ngày tháng nào, mời Triệu Dư Chân ăn cái gì.

Mặc dù nguyên chủ tiết kiệm, nhưng cũng sẽ cố gắng để dành tiền mua quà sinh nhật cho người bạn tốt duy nhất này.

Tóm lại Triệu Dư Chân cảm thấy nguyên chủ cũng chẳng có gì không phải với Mạnh Tĩnh Hàm.

Mạnh Tĩnh Hàm thấy cô không để ý đến mình, vẫn không hết hy vọng: "Nghe nói lần thi tháng này cậu thi rất tốt, xếp thứ mười mấy trong lớp phải không? Cậu giỏi thật đó.”

"Tôi có thể thi tốt là nhờ tuyệt giao với cậu đấy."Triệu Dư Chân lạnh nhạt nói: "Cho nên tốt nhất cậu tránh xa tôi ra một chút, đừng quấy rầy việc học của tôi."

Mạnh Tĩnh Hàm nghẹn lời, trong lòng rất khó chịu, kiêu căng cái gì chứ?

Ngay lúc này, một tiếng chuông khác vang lên, báo hiệu kết thúc giờ học buổi tối, năm phút sau sẽ bắt đầu tiết tự học.

"Tiểu Chân, tớ thấy cậu vừa mới từ một chiếc xe thoạt nhìn rất đắt tiền đi xuống, tớ cũng không biết chiếc xe kia, là ai thế?"Giọng điệu Mạnh Tĩnh Hàm hơi chua xót.