Tiểu Muội Muội Tiết Sữa

Chương 13: Lặp lại tình cảnh xấu hổ (H)

Ngay cả vào ban đêm, thời tiết cũng không mát mẻ lắm.

Bùi Lạc thay một chiếc áo phông nam rộng rãi làm đồ ngủ.

Khi quay lại, cô vô tình nhìn thấy dấu bàn tay màu đỏ trên mông từ tấm gương kính suốt từ trần đến sàn.

Vết đỏ đó chói mắt đến mức khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

Cô vô thức gãi đầu trước gương, quay người về phía gương, bĩu môi, khóe mắt nhìn vết đánh.

Cô không ngờ mình lại bị nó mê hoặc, đưa tay ra in lên dấu bàn tay trên mông mình.

Vô thức bắt chước bộ dáng thô lỗ của Bùi Hoài trong phòng tắm, tự đánh mông của chính mình.

"Chát……"

Một âm tiết phát ra từ cú đánh khiến cô nhớ đến cách Bùi Hoài đối xử với mình trong phòng tắm.

Anh thực sự là một kẻ biếи ŧɦái!

Sao anh có thể làm như vậy với chính em gái mình!

Bùi Lạc cảm giác được thân thể càng ngày càng nóng.

Nóng đến nỗi cô nhớ đến ngón tay thô lỗ và độc đoán của Bùi cắm trong âʍ ɦộ mềm mại lúc vừa rồi.

Cảm giác đó, bí mật và tuyệt vời, không thể diễn tả lời nào khác.

Nhưng cô không ghét...

Nghĩ đến đây, ngực cô lại sưng lên một chút, khiến cô càng đau đớn hơn.

Sau khi lấy lại được chút tỉnh táo, Bùi Lạc vội vàng đứng dậy khi nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ của mình trong gương.

Cô kéo gấu áo xuống để che đi khung cảnh kỳ lạ ở mông.

Gió đêm ngoài cửa sổ thổi qua, trên người cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng, đột nhiên cô cảm thấy cơ thể mình rất nhớp nháp.

Nhất định cần phải đi tắm để bình tĩnh lại.

Bùi Lạc trong lòng yên lặng phấn chấn, nhìn nắm cửa trước mắt, nghĩ tới việc Bùi Hoài đang ở bên ngoài, trong lòng liền có chút rụt rè.

Cô rất sợ Bùi Hoài sẽ cùng cô nói chuyện về một loạt chuyện xảy ra hôm nay.

Mỗi một chuyện đều có thể khiến cô tê cả da đầu, bối rối không biết phải xử lý thế nào.

Cô ôm hai chân mình thật chặt, cảm nhận được dòng nước ấm áp bùng nổ, gần như bị sóng máu nhấn chìm.

Khi Bùi Lạc ra khỏi phòng lần nữa, cô xuất hiện với tư thế kỳ lạ, bắt chéo chân, ôm bộ quần áo với tốc độ nhanh như chớp chui vào phòng tắm.

Cảm thấy hành động vừa rồi của mình như kẻ trộm, cô vội mở vòi hoa sen để tạo ra tiếng động.

Cô ôm ngực, cố gắng làm nhịp tim mình chậm lại. Trong vô thức, cô bước đến chỗ bồn rửa mặt, nghĩ rằng cách đây không lâu mình đã khỏa thân ngồi trên đó, phần sâu trong bụng lại cảm thấy hơi ngứa ngáy.

Bùi Lạc tắm nhanh nhất có thể, khi thay quần áo lần nữa, cô mới nhận ra mình quên mang theo băng vệ sinh.

Bùi Lạc khó khăn nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, thất thần suy nghĩ một hồi.

Chiếc áo thun nam trên người của cô khá dài nhưng chỉ có thể che đi phần mông, chỉ cần cô hơi cúi người một chút là có thể nhìn rõ khung cảnh bên dưới không sót một chút nào.

Phòng cô đến phòng tắm chỉ cách vài bước chân, Bùi Hoài không trùng hợp đến mức xuất hiện đúng lúc như vậy, phải không?

Trong lòng Bùi Hoài bắt đầu đặt cược, tay nắm chặt nắm cửa có chút run run.

Cảm giác dính bết dưới lớp qυầи ɭóŧ quá khó chịu, Bùi Lạc cũng không nghĩ sẽ tắm một lần nữa, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở cửa ra.

Bùi Hoài thực sự đang đứng bên ngoài.

Anh nhặt chiếc băng vệ sinh dưới đất lên, ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Lạc vừa từ phòng tắm đi ra.

Anh cầm trên tay một miếng băng vệ sinh hàng ngày màu hồng, nhìn mấy lần, hình như là đang nghiên cứu thứ trên tay.

Bùi Lạc sắc mặt đỏ bừng, nhìn đồ vật trong tay anh, đột nhiên cảm thấy trong bụng có một luồng nhiệt.

Không thể đợi được nữa, cô sẽ chảy máu ở đây mất!

Bây giờ cô chỉ muốn giật băng vệ sinh từ tay Bùi Hoài rồi quay về phòng.

Cô sải bước nhảy lên, vươn tay tới…

Chỉ là người kia đã nhanh hơn cô một bước, giơ cao tay lên khiến cô hẫng một nhịp.

Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười tự mãn, nhìn hành động của Bùi Lạc như một chú hề trước mặt mình.

Nhìn cô mất thăng bằng trước mặt, sau đó té ngã.

Với một tiếng rêи ɾỉ nghèn nghẹt, Bùi Lạc đã tiếp xúc thân mật với sàn nhà.

Cái mông không có nội y lộ che đậy cứ vậy mà lộ ra ngoài không khí, lớp thịt mềm màu hồng ở giữa hai chân lại một lần nữa phơi ra trước mắt Bùi Hoài.

Lần này, không còn ở trong phòng tắm không có sương mù, nơi đó lại càng hiện ra trước mắt anh một cách chân thực hơn.

Vẫn là một phiên bản đẫm máu.