Anh dùng lực rất mạnh, Khâu Ý bị anh kéo đến nỗi loạng choạng, cả người gần như ngã nhào vào lòng anh.
Tay Cảnh Hành ôm bả vai cô, anh liếc mắt nhìn người trước mặt.
“À, Cảnh Hành, đã lâu không gặp."
Gương mặt người đàn ông đối diện thoáng hiện vẻ mất tự nhiên nhưng nhanh chóng khôi phục nụ cười: "Nghe nói bây giờ cậu đang làm việc ở viện kiểm sát?”
Cảnh Hành chỉ "Ừm" một tiếng: "Chúng tôi còn phải làm kiểm tra, đi trước đây.”
Dứt lời, anh lập tức ôm Khâu Ý đi về phía trước.
Thậm chí, Khâu Ý còn không có cơ hội để chào hỏi đối phương.
Cô không kìm được quay đầu muốn quan sát nét mặt của người nọ nhưng Cảnh Hành bỗng siết chặt bả vai cô!
Giờ khắc này, đầu óc Khâu Ý chợt tỉnh táo hẳn ra, cô hỏi anh: "Người vừa rồi là Chu Hợp sao?”
Cô vừa nói hết câu, rõ ràng bước chân Cảnh Hành đã dừng lại.
Tiếp theo đó, anh nhìn về phía cô.
Vẫn là ánh mắt vô cảm đó nhưng Khâu Ý lại cảm giác bàn tay đang đặt trên bả vai cô của anh dường như đang muốn bóp nát xương cốt mình!
Cô không khỏi "Hừ" một tiếng: "Đau!”
Lúc này, Cảnh Hành mới buông cô ra rồi tỏ vẻ như không có chuyện gì, anh chỉ nói: "Làm kiểm tra.”
Rất nhanh đã có kết quả kiểm tra.
Bác sĩ không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường, chỉ kê một ít thuốc bôi ngoài da về nhà dùng.
Trên đường về nhà, Khâu Ý nhận được một lời mời kết bạn—— Chu Hợp.
Trước tiên, cô nhìn thoáng qua người đang lái xe bên cạnh, có cảm giác hệt như một người phụ nữ sắp nɠɵạı ŧìиɧ phản bội chồng vậy.
Cảm giác được Cảnh Hành không chú ý tới mình, cô mới mở giao diện ứng dụng, chấp nhận lời mời kết bạn của Chu Hợp.
"Sao hôm nay em đến bệnh viện thế, khó chịu chỗ nào hả?" Chu Hợp hỏi cô.
"Không phải, bác sĩ nói không sao cả."
"Hôm nay anh đi khám sức khỏe. Anh vừa về nước nên còn rất nhiều việc phải làm, ngày mai em rảnh không? Nếu được thì chúng ta hẹn nhau ăn một bữa rồi hàn huyên tâm sự nhé?"
Ngón tay Khâu Ý khẽ ngừng vài giây trên màn hình, trả lời: "Được.”
Vừa ấn gửi tin nhắn, Cảnh Hành bỗng gọi cô: "Khâu Khâu.”
Giọng nói vang lên bất thình lình khiến Khâu Ý hoảng sợ vì chột dạ, suýt nữa đã ném điện thoại ra ngoài cửa sổ!
Một lát sau, cô mới nhìn về phía anh: "Hả?”
Cảnh Hành không nói gì. Dưới ánh nhìn của Khâu Ý, anh vươn tay về phía cô.
Không biết vì sao, cảnh tượng trước mắt Khâu Ý bỗng biến thành cảnh slow motion: cánh tay của người đàn ông đã duỗi tới mặt cô ra sao, anh đã làm thế nào để đoạt lấy điện thoại của cô...
Mãi đến khi anh mở lịch sử trò chuyện giữa cô và Chu Hợp lên, cung phản xạ siêu dài của Khâu Ý cũng đã kịp phản hồi, cô vội vàng đưa tay cướp lại!
"Anh lấy điện thoại của tôi làm gì?"
Cảnh Hành im lặng, hai mắt liếc nhìn khung chat.
Thậm chí, khi Khâu Ý cướp lấy điện thoại, anh không hề có bất kỳ động tác phản kháng nào.
Nhưng Khâu Ý nhận ra—— Bàn tay anh đang siết chặt tay lái.
Gân xanh nổi khắp cánh tay.
Khâu Ý bỗng thấy chột dạ. Đang lúc cô định nói gì đó, Chu Hợp lại gửi tin nhắn tới.
Cô định cúi đầu nhìn thử, Cảnh Hành bất ngờ dừng xe lại.
Tiếng phanh gấp chói tai vang vọng khắp bãi đỗ xe.
Sau đó, Khâu Ý bị anh kéo xuống xe.
"Anh đang làm gì vậy? Tay tôi đau quá!”
Khâu Ý vừa muốn giãy giụa, Cảnh Hành đã khom lưng bế thốc cô lên rồi vác cả người cô trên vai mình!
Bả vai anh dán sát bụng Khâu Ý khiến cô cảm thấy buồn nôn, máu tràn lên não, không thể thốt nên lời.
Cũng may, thang máy di chuyển rất nhanh.
Ngay khi cửa được mở, Cảnh Hành cũng không quay đầu mà lập tức giơ chân đạp lên cánh cửa để đóng cửa. Ngay sau đó, Khâu Ý bị anh ném lên giường trong phòng ngủ.