Chúc Anh Đài Trọng Sinh Gặp Lại Mã Văn Tài

Chương 2: Phá thân xử nữ (H)

"Ưʍ..."

Nơi sâu trong mật huyệt bị thọc vào rút ra không ngừng làm nơi đó của nàng muốn trướng lên, xuân dịch phun trào như suối nguồn, vừa nỏng bỏng vừa nhớp nháp...

Nàng cuồn ngón chân lại, quỳ gối lên gian giường, đầu gối nghiêng về phía trước muốn thoát khoải cảm giác đê mê mất khống chế này, nam nhân phía sau lại ôm lấy eo nàng, mạnh mẽ kéo trở về.

—— bạch bạch bạch.

Lần này nàng bị dâʍ ɭσạи điên cuồng hơn cả trước đó, âm thanh vang dội hết khắp gian phòng, lại bị tiếng mưa bên ngoài giấu đi.

Qυყ đầυ của hắn dâʍ ɭσạи cửa động của nàng, bụng nhỏ yếu ớt mẫn cảm bị sức mạnh cường thế ép vào, muốn phá hủy đi phòng tuyến của nàng, mông bị thao mạnh nảy lên hai lần, nhìn mị hoặc vô cùng.

Đau quá.

Chúc Anh Đào bị cắm đến cao trào, hai chân run lên.

Tầng tầng lớp lớp thịt mềm bên trong bị cắm đến cực hặn, hơi thở của nàng càng nặng nề, đôi hôi đỏ thắm khẽ hé mở, cảm giác vừa ngứa, vừa sảng khoái, dường như chỗ đứa đó đang bị ngón nay thô to cào mạnh, da thịt bị mất đi một lớp, vừa sung sướиɠ vừa thống khổ.

"A!" Chúc Anh Đài muốn kêu lên.

"Anh Đài, nàng xem hiện tại nàng có giống tiểu da^ʍ phụ không?" Mã Văn Tài bị mật huyệt siết chặt đến nỗi xem nữa bắn ra, bàn tay có vết chai mỏng vỗ mạnh lên chiếc mông tròn trịa đang vểnh lên, "Ai cho nàng siết chặt?"

Mã Văn Tài tiếc nuối nhìn miệng nhỏ Chúc Anh Đài đang bị mảnh vải bịt kín, hiện tại nàng chỉ nói những lời hắn không thích nghe, nếu nàng có thể nỉ non gọi tên hắn thì thật là sảng khoái biết bao.

Hắn tưởng tượng ra hình ảnh đó thì nhiệt huyết sôi trào, dục căn dữ tợn xấu xí dục giã vào trong động hẹp cắm vào rút ra, hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác đó cùng sự chiếm hữu của mình làm kɧoáı ©ảʍ của hắn dâng trào, bóp eo nữ nhân ra sức rong ruổi.

Tốc độ thọc vào rút ra tốc độ nhanh hơn, thủy dịch tiết ra càng nhiều, vật căn thô to cũng không có cách nào lấp kín không để xuân dịch chảy xuống.

Máu xử nữ và thủy dịch trộn lẫn vào nhau, từ nơi giao hợp tích lại rồi chảy xuống, nhỏ giọt trên giường, Mã Văn Tài nhìn mà hai mắt đỏ lên.

Sau một trăm lượt ra vào liên tiếp, khăn trải giường đã ướt đẫm, đổi màu sậm hơn.

Nữ nhân dưới thân cố gắng bò lên phía trước, lại bị kéo trở về tiếp tục bị làm, đến tận lúc nàng ấy không có sức rêи ɾỉ, vòng eo sụp xuống, cả người úp lên giường, tóc đen rũ khắp giường, tùy ý mặc hắn làm.

Qυყ đầυ bị mật huyệt hút chặt theo tiết tấu, toàn bộ dây thần kinh mẫn cảm của hắn đều bị bao vây ở bên trong.

Kɧoáı ©ảʍ từ xương lan ra khắp người, xông thẳng đỉnh đầu, tựa như nếm được rượu ngon được ủ lâu năm, ngọt say mê người.

Hắn trút toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu bên trong tử ©υиɠ nữ nhân đó.

Chúc Anh Đài triều xuy run rẩy không ngừng, đầu óc trống rỗng, mật huyệt trước giờ chưa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này, từng nếp uốn trong huyệt thịt co lại đỡ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt muốn đẩy ra ngoài, nhưng lại bị côn ŧᏂịŧ vẫn chưa mềm xuống đang ở trong tiểu huyệt của nàng chặn lại, nàng bị động tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

Mã Văn Tài rút dục răn củ mình ra, máu xử nữ trộn với dâʍ ɖị©ɧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong động bị thao sưng đỏ chảy ra, rơi tí tách xuống mặt đất.

Hắn dùng ngón tay che lấy cửa động của nàng, xoay người Chúc Anh Đài lại, đặt gối mềm lót dưới eo nàng.

"Nghe người ta nói làm như vậy sẽ dễ mang thai." Hắn chăm chú quan sát biểu tình của Chúc Anh Đài.

Chúc Anh Đài bị thao đến ngây người, giờ đây cũng bắt đầu hoàn hồn, ánh mắt thanh tỉnh lại, bên trong đôi mắt ấy chỉ có sự sợ hãi.

"Anh Đài, nàng thiếu ta một đêm động phòng hoa chúc, cũng thiếu ta con cháu nối dõi," Mã Văn Tài thì thầm bên tai nàng, "Nếu nàng không muốn cho thì ta đây tự đòi!"

Dục căn của hắn lại có dấu hiệu ngẩng đầu, côn ŧᏂịŧ nóng hỏi to lớn một lần nữa đâm vào hoa huyệt mẫn cảm, vừa mới đưa vào, Chúc Anh Đài đã run run đến cao trào.

"Thật muốn cho người khác xem bộ dạng dâʍ đãиɠ này của nàng, dục căn của Sơn Bá sợ là không thỏa mãn được nàng đúng không?"

Chúc Anh Đài vùi mặt vào gối trốn tránh như đà điểu, vì sao hắn đã chiếm đoạt nàng còn muốn nhục nhã nàng?

Côn ŧᏂịŧ hắn trong tiểu huyệt của nàng như động như không, cảm giác trống rỗng lan tràn hết người, nàng không khống chế được siết chặt vật căn muốn nuốt nào, huyệt thịt vì khẩn trương siết càng thêm chặt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tận dây thần kinh trung ương.

Thật khó chịu.

"Đừng có gấp, tướng công của nàng thể lực tốt hơn loại ma ốm như Lương Sơn Bá nhiều, nhất định sẽ giúp nàng thỏa mãn."

Chiếc đèn dầu hình chim sẻ lẳng lặng tỏa ra tia sáng mờ nhạt, chiếc màn đang chiếu bóng nam nữ đang giao hoan trên giường, khi thì quỳ, khi thì nằm, tiếng thở dốc và tiếng giường kêu kẽo kẹt vang cả một đêm.

Ngày hôm sau, lúc Chúc Anh Đài tỉnh lại thì mặt trời lên cao.

Ánh mặt trời ấm áp, chồi cây mơn mởn đang vươn lên, mặt đất khô ráo, nếu không phải trên mặt đất còn vài cánh hoa tàn, nàng sẽ tưởng rằng trận mưa gió đêm qua chỉ là ảo giác.

Nàng muốn cử động cả người, toàn thân xương cốt kêu tên, run rẩy dường như có thể tan thành từng mảnh bất kỳ lúc nào.

Chúc Anh Đài muốn khóc nhưng lại khóc không thành tiếng, giọt lệ lẳng lặng theo đuôi mắt chảy xuôi xuống gối mềm, làm chiếc gối ẩm ướt.

Nàng đã không còn tấm thân trong sạch, không thể lại hoài thai con của Mã Văn Tài, nàng cần đi tìm chén thuốc tránh thai.

Nàng muốn về nhà, không thể ở lại thư viện Ni Sơn này thêm một khắc nào nữa.