Chúc Anh Đài Trọng Sinh Gặp Lại Mã Văn Tài

Chương 1: Bị Mã Văn Tài Ꮯưỡиɠ Ꮆiαи (H)

Mưa rơi nặng hạt bên cửa sổ giấy, hạt mưa đập vào cánh cửa vỡ tan như hạt ngọc trai tuột khỏi vòng ngọc.

Ở một căn phòng trang nhã, ngọn đèn dầu hình chim sẻ lặng lẽ tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Hơi xuân mát mẻ xuyên qua khe cửa sổ thổi vào, hơi nóng của mồ hôi mỏng bị cuốn đi, để lại hơi lạnh nhớp nháp.

Miệng bị miếng vải bông nhét đầy, quai hàm không chịu không nổi chỉ có thể để nước bọt rỉ ra thấm vào miếng vải.

Cổ tay bị trói không thể cử động, dục căn nóng bỏng không ngừng ra vào trong cơ thể, tiểu huyệt co giật tiết ra xuân dịch dồi dào, phát ra tiếng nước da^ʍ mỹ...

"Thao thế này nàng có thoải mái hay không, hửm?" Giọng nói của nam nhân trầm thấp khàn khàn.

"Ưʍ..."

Chúc Anh Đài quỳ trên giường, bờ mông căng tròn và đầy đặn của cô ấy nâng lên, yếu ớt vặn eo cố gắng thoát dục căn đang không ngừng thao lộng.

Nhưng hành động đó chỉ phí công, còn kích kích tính dục nam nhân càng cao hơn.

“Chảy nhiều nước như vậy.” Nam nhân cười lạnh, hai mắt đỏ lên nhìn côn ŧᏂịŧ xấu xí dữ tợn đâm vào trong tiểu huyệt non nớt mỏng manh của nữ nhân.

"A..." Thắt lưng Chúc Anh Đài bị cắm đến vô lực, hai má nóng lên vì thẹn.

"Đừng nghĩ đến việc cắn lưỡi tự sát." Mã Văn Tài nâng miệng của Chúc Anh Đài lên, bực bội lau nước mắt trên mi nàng, dưới thân lại tiếp tục cắm vào, núi non trùng điệp như muốn bị san bằng, cửa động nhỏ hẹp bị cắm đến cực hạn.

Bụng dưới bị cắm sâu mà đau đớn co rút, xuân dịch tiết ra cũng không đủ làm dịu cơn đau.

Dục căn của nam nhân to như xơ mướp làm cửa động của nàng muốn nứt ra, mỗi lần ra vào đều giống như bị tra tấn.

"Ư... ưʍ..." Hai mắt Chúc Anh Đài đẫm lệ, người mềm nhũn ra cam chịu bị nam nhân phát tiết du͙© vọиɠ.

Có lẽ việc nàng đến thư viên Ni Sơn là một quyết định hoàn toàn sai lầm.

Kiếp trước nàng ngưỡng mộ nhân phẩm và phong thái của Lương Sơn Bá, cuối cùng Lương Sơn Bá làm nàng thương tâm mà chết.

Kiếp này nàng không định đến gần chàng ấy nữa, chỉ muốn trải qua một đời bình an, không ngờ vẫn lọt vào tầm mắt của Mã Văn Tài, không cách nào thoát khỏi.

"A..."

Cuối cùng dục căn của nam nhân cũng có dấu hiệu muốn rời khỏi tiểu huyệt, Chúc Anh Đài không khỏi nhẹ thở ra, cuối cùng cũng kết thúc.

Nàng còn chưa kịp an lòng thì dục căn dữ tợn kia lại cắm nguyên căn vào một lần nữa mạnh mẽ đâm vào nơi hoa tâm sâu nhất, đau đớn và tê dại làm ngón chân nàng co quắp, xuân thủy không ngừng tuôn ra.

Nàng thống hận thân thể mẫn cảm của mình, kɧoáı ©ảʍ truyền đến làm nàng xoắn chặt dục căn theo bản năng.

Lúc này Mã Văn Tài nhận ra nàng đã động tình, hắn di chuyển eo và đâm mạnh vào nơi bí ẩn mềm mại.

"Anh Đài, cái bộ dạng đãng phụ này của nàng, có phải kiếp trước đã cùng Lương Sơn Bá tằng tịu khi chung phòng không hả?"

Hắn cởi bỏ miếng vải đang cuộn trong miệng cô, ngón tay véo hàm dưới của cô để ngăn cô ngậm miệng.

"Nói!"

Hắn phải nghe được câu trả lời mới thôi.

“Sơn Bá chàng ấy không có cầm thú như ngươi!” Chúc Anh Đài phẫn hận nhìn hắn.

“Đừng nhắc đến Lương Sơn Bá trước mặt ta,” Mã Văn Tài bóp eo nàng, hông đẩy mạnh về phía trước, lại cười, “Thật đáng tiếc, kiếp này nàng không có cách nào thủ thân vì hắn.”

Nữ từ mềm mại quỳ ở dưới thân hắn, yếu ớt cam chịu bị hắn thao bờ mông vểnh lên như thoa một tầng mật ong, mồ hôi mỏng dưới ánh đèn phản chiếu bóng loáng óng ánh, như tuyết trắng đầu mùa.

"A......" Chúc Anh Đài bị thao đến ngâm nga thành tiếng.

Nam nhân phía sau động tác chậm lại, dục căn to lớn của hắn chậm rãi rời khỏi hang động nóng bỏng ướŧ áŧ, đau đớn qua đi để lại sự tê dại bao trùm.

Mồ hôi thấm ướt mái tóc hai bên thái dương, thi thoảng vài sợi rủ xuống khóe miệng, du͙© vọиɠ hoa huyệt dâng lên.

Trong mật huyệt tựa như có ngàn vạn con kiến

bò làm nàng rất ngứa ngáy, nàng muốn bắt lấy cái gì đó nhưng cổ tay bị trói, không thể động đậy.

"Kêu to chút, cách vách là phòng của Lương Sơn Bá, để hắn nghe thấy nàng rên da^ʍ dãng dưới thân ta như thế nào, tốt nhất là kêu lớn cho tất cả học sinh trong thư viện đến xem, bọn họ nhận ra Chúc Anh Đài họ biết là nữ tữ, nàng không chịu được cô đơn muốn câu dẫn bạn cũ sao."

Bàn tay Mã Văn Tài vỗ vào cặp mông săn chắc của nàng, cặp mông đầy đặn nảy lên mấy cái, in hằn những vết đỏ.

Chúc Anh Đài cắn chặt đôi môi trắng nõn như trái đào, không dám phát ra tiếng nào nữa.

Cảm giác bị đánh vào mông còn thẹn hơn là bị Mã Văn Tài thao, hai má nóng hồng lên, mắt giàn giụa nước mắt sinh lý.

“Cắn cái gì?” Mã Văn Tài nhéo cằm nàng, lại dùng khăn vải lúc nãy niêm phong môi nàng, sau gáy buộc một cái nút chắc chắn, “Bây giờ kêu đi…”

"Ưʍ...... A......" Mảnh vải buộc chặt miệng nàng, không thể động đậy được, chỉ có thể quỳ bò tùy ý để nam nhân ra vào nơi tiểu huyệt.

Chúc Anh Đài bị thao đến tâm trí mơ hồ, cảm giác như trận tình ái này không có điểm cuối, hông mông dán chặt vang lên tiếng bạch bạch, âm thanh còn vang vọng hơn cả tiếng mưa bão bên ngoài cửa sổ.

Nàng không hiểu sao cuối cùng sự tình lại thành ra như vậy.

Kiếp trước duyên mỏng với Sơn Bá, nàng chỉ muốn đến thư viện Ni Sơn nhìn chàng một lần, kiếp trước chàng thương tâm mà chết ở trong nhà, hai người chẳng có được cuộc tương ngộ cuối cùng.

Không ngờ vừa mới bước đến thư viện nàng đã bị phân đến ở cùng một gian phòng với Mã Văn Tài, đêm có còn bị hắn chiếm đoạt một thân trong trắng, điên cuồng thao lộng.