Nhưng khi đó Trần Duyệt Dao lại biết, là đôi giày của của cô ta lại bị động tay động chân, nhưng vì cái gì lại không chịu nói ra?!
Nếu Trần Duyệt Dao chịu nói, chẳng hạn chỉ là nhắc nhở mình một chút. Thế thì bản thân sẽ không đến mức phải sinh bóng ma tâm lí lớn đến như thế, không đến mức phải buông bỏ đi khả năng vũ đạo mà bản thân mình vốn vô cùng kiêu ngạo một cách như thế......
Lý Thi Cầm trong lòng mang theo oán ý cùng hối ý, gắt gao mà nhìn chằm chằm Trần Duyệt Dao.
So với Hàn Mộ Vũ cái người chân chính lại cô ta. Thế nhưng cô ta lại phát hiện bản thân lại là hận Trần Duyệt Dao cái người rõ ràng đều biết tất cả mọi chuyện, lại không nói ra chỉ đứng ở bên ngoài nhìn xem.
"Cậu biết đó, trước nay chúng ta lại không hề tiếp xúc với nhau...... Nếu tôi nói cho cậu, Hàn Mộ Vũ là hung thủ làm ra chuyện này, cậu sẽ cho làm tôi vu oan giá hoạ!!"
Lý Thi Cầm nghĩ đến chuyện bản thân mình hai năm nay, mỗi khi nhắc tới đến việc nhảy múa thì trong lòng vô cùng khó chịu. Nội tâm liền vô cùng thống hận lên, cuồng loạn mà nhìn Hàn Mộ Vũ và Trần Duyệt Dao giận dữ hét.
Trần Duyệt Dao kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, "Vu oan cho người? Thật buồn
cười! Ngay cả người bị hại là cô lại cùng với hung thủ lại vô cùng tốt, mỗi ngày dính sát với nhai, quả thực cứ giống nhie là chị em ruột thịt không bằng...... tôi cái loạo
thành tích không đạt tiêu chuẩn chỉ biết kéo chân sau này...... Thật nói cho cậu biết, cậu sẽ tin tưởng? Chỉ sợ cậu còn sẽ nói cho hung thủ kia biết, cùng với cô ta cùng nhau mắng tôi là đứa con gái bụng dạ khó lường, muốn phá hư tình cảm giữ chị em các người?"
Lý Thi Cầm sắc mặt tức khắc trở nên càng thêm khó coi. Bởi vì Trần Duyệt Dao nói được không sai. Ở lúc sự việc của Hàn Mộ Vi và Hàn Mộ Vũ bị phơi bày ra trước đó, cô ta và Hàn Mộ Vũ quan hệ thực hảo, thân như chị em. Hơn nữa bọn họ đều là học sinh xuất sắc, đối với loại học sinh tệ hại giống Trần Duyệt Dạ thi cử không đạt tiêu chuẩn thường xuyên trái với nội quy trường học thường thường còn trốn học đi ra bên ngoài chơi, Lý Thi Cầm căn bản chướng mắt!
Ở trong mắt của cô ta thấy, nữ sinh như là Trần Duyệt Dao vậy, căn bản không tư cách làm bạn với cô ta. Cho nên, cho dù Trần Duyệt Dao có nói cái gì......
Trần Duyệt Dao cười lạnh một tiếng, ngẩng lên cằm nói, "Nói hơn nữa, tại sao tôi lại phải nhắc nhở cậu chứ? Cậu là cái gì của tôi? Cậu cho rằng cậu khác biệt so với Hàn Mộ Vi hay sao? Các người có thể chơi chung được nhau, kỳ thật liền đều là cùng một loại người! Tôi chán ghét Hàn Mộ Vũ, cũng cũng như thế mà như cậu cũng vừa mắt! Dựa vào cái gì mà phải đi giúp cậu? Đó chính là cậu tự
chịu! Tự mình cho rằng bản thân rất thông minh, nên mới có thể bị loại người bạch liên hoa như Hàn Mộ Vũ đùa bỡn mà không hề hay biết......"
"Cậu......" Lý Thi Cầm tức giận đến mặt đều đỏ.
Trần Duyệt Dao hừ lạnh một tiếng, mặc kệ cô ta, chuyển hướng qua Hàn Mộ Vũ. Khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hàn Mộ Vũ, trong lòng rốt cuộc sảng khoái lên đôi chút, nhìn chằm chằm cô ta, Trần Duyệt Dao nở nụ cười, "Hàn Mộ Vũ, cô không phải luôn rất khinh thường tôi sao? Trong khoảng thời gian này chủ động tiếp cận tôi, không phải cũng là biết tôi không thích Hàn Mộ Vi. Cho nên muốn lợi dụng tôi để đối phó với cậu ta? Tôi nói cho cậu biết, Hàn Mộ Vũ à, so với Hàn Mộ Vi mà nói, tôi lại cái chán ghét cái thể loại con gái hai mặt giống như cô!"
Nói xong, Trần Duyệt Dao nhảy xuống ghế dựa, đi đến trước mặt Hàn Mộ Vũ. Nhìn vẻ mặt Hàn Mộ Vũ rõ ràng tức giận đến muốn gϊếŧ cô ta, mặt ngoài lại vẫn như cũ giả vờ đoan trang, nhu nhược, đáng thương không hề có sức oharn kháng. Trần Duyệt Dao sung sướиɠ mà cười khẽ ra tiếng.
"Hàn Mộ Vũ, cô cũng thử một chút đi! Mùi vị khi bị người ta cô lập...... Ha ha."
Trần Duyệt Dao cũng không quay đầu lại mà đi qua từ bên người Hàn Mộ Vũ. Chỉ đến lúc đi đến trước mặt Đoạn Thần Kiệt, bước chân theo bản năng mà tạm dừng hạ. Sau đó, Trần Duyệt Dao trào phúng mà khẽ cười một tiếng, mang theo sự tạm biệt với mối tình đầu còn chưa có bắt đầu đã tan vỡ mất của chính mình. Trần Duyệt Dao đi nhanh về phía trước, không chút do dự mà lướt qua bên người cậu ta......
Trần Duyệt dao đảo loạn vô số người tâm, sau đó vỗ vỗ mông liền chạy lấy người.