"Cô muốn đem hết tất cả mọi chuyện phủi sạch hết à, muốn đảy tất cả lên trên đầu tôi đúng không? Hàn Mộ Vũ, cô đã quên mất một việc, người làm bất cứ chuyện gì chắc chắn đều sẽ để lại dấu vết! Cô đã làm nhiều việc trái với lương tâm như thế, chẳng lẽ tưởng là thiên y vô phùng sao?"
( thiên y vô phùng / 天衣无缝/: áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót nào.)
Trần Duyệt Dao khẽ cười, đứng ở trên ghế, từ trên cao nhìn xuống những người ở xung quanh, lớn tiếng nói: "Thời điểm vừa vào cấp ba, tôi phát hiện học cùng một lớp với cô, trong lòng liền có chút lo lắng. Từ lúc học năm nhất tiểu học ( lớp 1), thời điểm mà tôi thấy cô lén trộm đi bài thi của Hàn Mộ Vi, lại lén xé rách hết toàn bộ bài tập của cậu ta, hại cậu ta bị lão sư bắt phạt đứng, tôi liền biết, cô không dễ chọc đến...... Thật là may mắn cô lại không nhận ra tôi. Nhưng mà, đối với tôi cô lại lưu lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc!"
"Cho nên cô làm bất cứ chuyện gì, tôi cũng lén lút theo dõi. Chu Lệ...... Cậu cũng ở đay! Vậy thật vừa khéo, tôi nói cho cậu biết, năm lớp 10 không phải là cậu tham gia một cuộc thi viết văn sao? Cậu nghĩ rằng văn của cậu viết thật sự không à? Hơ hơ, là Hàn Mộ Vũ lén lút trộm bài văn của cậu đem xé đi! Bài văn của cậu biết căn bản là không được giao cho tổ ngữ văn!! Còn có Lý Thi Cầm, cậu nghĩ thử xem vào buổi tiệc chào đón học sinh mới đêm đó, tại sao lại đột nhiên bị trượt ngã? Đế giày của cậu đã bị bôi dầu, nhất định là khong ngờ ra ai có ý đồ đó đúng không?"
Trần Duyệt Dao giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên, nói chuyện không lựa lời nữa, đem hết toàn bộ những bí mật mà mình biết nói ra hết từng cái một. Mỗi một câu nói ra, sắc mặt của những người vây cem đều biến đổi, đặc biệt là sắc mặt chủa Chu Lệ và Lý Thi Cầm cũng thay đổi theo những người ở xung quanh, liên tưởng đến những chuyện đã xảy ra của bản thân ở trong quá khứ. Ánh mắt nhìn Hàn Mộ Vũ đã biến đổi lại càng biến đổi hơn......
Hàn Mộ Vũ sắc mặt tái nhợt, ý đồ muốn giải
thích, lại nhận thấy Trần Duyệt Dao hoàn toàn không cho cô ta có cơ hội mở miệng nói, Trần Duyệt Dao đứng ở nơi đó, cười lạnh: "Hàn Mộ Vũ, cô không phải nói cô rất quan tâm đến người chị gái của mình sao? Vậy tại sao cô lại đem hộp cơm của Hàn Mộ Vi đổ trong nhà vệ sing WC, bị tôi nhìn thấy còn giả vờ khổ sở mà nói, đây là cô mang đến cho Hàn Mộ Vi, Hàn Mộ Vi không cần, đem nó ném tới trên mặt đất...... Cho nên cô mới đem nó đi đổ bỏ? Nếu như tôi không biết rõ con người thật của cô có khả năng thật sự đã tin. Nhưng mà...... Lúc ấy tôi chính là tận mắt nhìn thấy cô chính là lấy hộp cơm kia từ trong túi của Hàn Mộ Vi đem ra...... Căn bản là không phải cô mang đến, lại còn làm bộ làm tịch ra vẻ quan tâm đến chị gái của mình nữa!"
"Bài tập tiếng anh của Hàn Mộ Vi cũng không phải là do cô xé à? Những chuyện trước kia thật sự tôi không có bằng chứng, thế nhưng chuyện này...... tôi lại có!" Trần Duyệt Dao cười lạnh một tiếng, "Lúc đó tôi cũng vừa lúc đi nộp bài tập, lại nhìn thấy cô ta mang cuốn bài tập bị xé nát của Hàn Mộ Vi đi ra bên ngoài, liền ném ở trong thùng rác ở cổng sau của trường học...... Bị tôi nhặt trở về!"
Nói xong, Trần Duyệt Dao lạnh lùng mà nhìn người chung quanh, "Các người khinh bỉ tôi. Đúng, tôi thật sự đã làm ra chuyện rất đáng khinh bỉ! Nhưng còn cô ta...... những chuyện ghê tởm mà cô ta làm ra so với tôi cũng không ít hơn một chuyện!! Các người đều chỉ nhìn thấy vẻ bên ngoài của người khác, lại đều cảm thấy chỉ là hiểu lầm? Thật buồn cười mà......"
"Nếu như cậu đều biết, tại sao lúc đó cậu lại không nói ra?!"
Lý Thi Cầm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo ghét oán. Năm đó trước mặt thầy trò trong trường lại bị trượt chân,lòng tin tự tin về nhảy múa tập luyện mấy trong nháy mắt đều sụp đổ, lúc sau mỗi bước múa cũng bắt đầu làm lỗi, còn liên lụy đến người đàn anh học lớp 11 năm đó mà cô ta thích thầm, bạn nhảy của cô ta cũng chật vật mà té ngã......
Lúc sau cô ta cảm thấy mất mặt, xin nghỉ học mấy ngày. Sau đó lại không bao giờ nhắc đến chuyện khiêu vũ nữa. Cứng rắn đem việc học nhảy múa suốt mười mấy năm trời vứt bỏ đi. Sau đó khi nhắc đến chữ "Múa", cô ta đều có bóng ma......