Bác gái Lâm nếu như muốn thu vật tư thì nhà bọn họ chạy không thoát.
Vậy là Vương Mân gửi tin lên nhóm chung: [Bây giờ tuyết rơi nhiều, chẳng có cách nào đi ra ngoài được, vật tư trong nhà của mọi người đều không đủ dùng. Bây giờ bà bảo mọi người thu hết đồ, cùng nhau chia đều, này giống lời mà con người sẽ nói sao?]
Một chủ nhà khác tên là Tôn Chí Siêu cũng lên tiếng: [Mọi người có ai sống tốt đâu, còn thùa chút đồ ăn cũng là nhờ tằn tiện mới có. Bà còn muốn tịch thu, có thấy quá đáng không hả?]
Bác gái Lâm cắn răng, dùng ngón tay hung hăng nhấn trên điện thoại.
[Tôi đã nói rồi, bây giờ thời tiết khắc nghiệt, phải dùng một số cách khác thường để thích nghi!]
[Chẳng mấy hôm nữa sẽ hết tuyết thôi, mọi người không cần lo. Bây giờ chỉ cần mọi người mang vật tư đến phân phối một chút là được.]
[Loại tình huống thế này, có rất nhiều nhà không có đồ ăn, mấy người cứ ch1 kỷ vậy sao?]
[Sao không suy nghĩ vì hàng xóm của mình một chút?]
Có những nhà tích trữ ít đồ đạc thì cũng có nhà chẳng có gì cả.
Cho nên mấy nhà thiếu đồ ăn thức uống sẽ ủng hộ lời nói của bác gái Lâm.
[Đúng rồi đó, mọi người đều là hàng xóm mà, trong lúc thế này giúp đỡ nhau một chút thì có sao đâu?]
[Không phải chỉ có ít đồ ăn thôi à? Cũng đâu phải là mọi người không mua nổi, chỉ là lần này có chút đặc thù mà thôi]
[Đây là chuyện mà chính phủ quyết định đấy, mấy người không tuân thủ thì hậu quả chẳng ai chịu thay được đâu.]
Trong nhóm WeChat lập tức nổ ra một cuộc tranh cãi nảy lửa. Trương Dịch chỉ nhìn thôi chứ chẳng nói lời nào, mà hai ả trà xanh bạch liên hoa là Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh cũng không nói gì.
Bởi vì thật ra trong nhà hai ả vẫn có không ít đồ dự trữ. Nhưng ấy tính cách của hai ả thì có đánh chết hai ả cũng không giao ra đâu.
Trương Dịch chỉ muốn xem kịch, ai ngờ chẳng bao lâu đã chẳng xem được nữa. Tuy rằng anh không nói gì, nhưng mà bác gái Lâm đã chủ động gửi tin nhắn cho anh.
[Tiểu Trương à, bình thường cậu đi làm ở kho hàng chắc là trong nhà có không ít đồ ăn nhỉ?]
[Tôi nhớ lần trước cậu còn mua ba xe đồ thật lớn đấy!]
[Bây giờ mọi người gặp phiền toái, đến đến lúc cậu phát huy tinh thần rồi đấy!]
[Cậu cứ yên tâm, chờ sau khi bão tuyết qua đi, bọn tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu. Mọi người còn biết ơn cậu nữa.]
Ban đầu bác gái Lâm oanh tạc trên nhóm chat để hù dọa mấy người nhát gan, sau đó bà ta sẽ đi nói chuyện riêng với từng người một.
Chỉ cần có thể lừa được một người thôi thì cũng có thể kiếm được thêm ít vật tư, vậy thì bà ta và cháu trai mình có thể sống lâu thêm mấy ngày!
Mà thân là quản lý kho hàng của Wal-Mart, Trương Dịch đương nhiên nằm trong tầm ngắm của bác gái Lâm.
Trương Dịch nhìn tin nhắn, cười lạnh.
Đời trước, anh cũng đánh giá sai tình trạng nghiêm trọng của bão tuyết. Vậy nên anh nghĩ hẳn là mình nên làm ơn cho hàng xóm, cho nên cũng lấy một ít đồ của mình chia cho mọi người.
Kết quả thế nào?
Anh không những không được mọi người biết ơn, mà còn khiến bọn họ nghĩ rằng trong nhà anh còn cất trữ một số lượng lớn vật tư.
Cuối cùng chỉ có một kết quả, đó là mọi người phá cửa vào gϊếŧ chết anh, biến anh thành thức ăn của mọi người.
Có thể nói, cái chết của mình đề trước, không thoát khỏi quan hệ với con mụ già họ Lâm này!
Anh cong cong khóe miệng, lười biếng ấn nút gửi giọng nói sang.
[Thật ra như thế cũng vừa hay, đồ ăn trong nhà tôi cũng dùng hết cả rồi. Bác gái Lâm này, đến lúc đó khi bà đi thu thập đồ đạc ý, nhớ chia cho tôi một chút nhé!]
Bác gái Lâm nhận tin nhắn xong thì giận đến phát điên mà ngồi mắng chửi trong nhà mình.
“Mẹ! Mày lừa ai cơ chứ! Nhà mày nhất định là cất trữ không ít đồ đạc!”
“Hừ, làm quản lý kho hàng nhiều năm như vậy, tao không tin mày không trữ lại một ít!”
Sở dĩ bà ta chắc chắn như thế là vì ngày trước Trương Dịch thường xuyên giúp đám hàng xóm mua đồ giá rẻ trong Wal-Mart. Điển hình như mấy món thực phẩm đóng gói hay là thực phẩm ngắn hạn, đều dùng giá rất thấp bán ra ngoài.
Làm công nhân ở đó thì sẽ có chút ưu tiên mua sắm hơn.
Có đôi khi, kho hàng sẽ phát ít đồ phúc lợi cho nhân viên trong kho hàng luôn.
Bác gái Lâm xanh cả mặt, bà ta cắn chặt răng, nhưng vẫn không từ bỏ.
Bà ta đã xem Trương Dịch như một con cá lớn, chỉ cần có thể cạy được miệng của Trương Dịch thì hai bà cháu bọn họ sẽ có được một đống vật tư thật lớn, ít nhất có thể sống trong một tuần!
Bác gái Lâm hít sâu một hơi, tận lực dùng giọng nói ôn hòa pha lẫn chút nghiêm khắc mà gửi tin thoại: [Tiểu Trương này, cậu đừng có nói giỡn với tôi. Ai mà chẳng biết cậu là quản lý kho hàng của Wal-Mart, sao mà có thể thiếu ăn thiếu uống được?]
[Lần này là lệnh của chính phủ, cậu nhất định phải tuân thủ! Cậu cống hiến cho mọi người thì mọi người sẽ nhớ kỹ ơn nghĩa này của cậu mà!]
[Nghe lời đi, nhanh đưa đồ trong nhà cho bác gái, làm người đi đầu, làm gương cho mọi người.]