CHƯƠNG 3 MỚI: KÝ ỨC HẠ
Phúc Bảo nhìn nguyên chủ vì sự ôn nhu, quan tâm của người đàn ông ấy mà dần dần sập bẫy và yêu say đắm hắn ta. Thế nhưng sau khi kết hôn với “Phúc Bảo” hắn ta dần lộ ra gương mặt thật theo thời gian. Người đàn ông mà “Phúc Bảo” yêu thật chất chủ động tiếp cận chỉ vì cậu ấy có ngoại hình hao hao với bạch nguyệt quang của hắn. Người đàn ông đó vì yêu mà không chiếm được nên xem cậu là thế thân. Ba năm sống chung, từ tất cả hành động và biểu hiện thì “Phúc Bảo” cũng đã có điều phát hiện nhưng cậu chọn cách tự lừa mình dối người. Cậu ấy tin rằng chỉ cần sống đủ lâu thì người ta sẽ thay đổi. Và với một đứa trẻ mồ côi như cậu, có một gia đình là điều mà cậu hằng khao khát và trân trọng.
Đáng tiếc, dù “Phúc Bảo” có bao dung có vnhư thế nào thì khoảnh khắc ly hôn vẫn xảy ra. Người đàn ông mà cậu thương phát hiện ra bạch nguyệt quang cũng thích hắn nhưng vì hắn đã kết hôn nên không nói ra mà lựa chọn quên đi hắn. Nguyên chủ trơ mắt nhìn hắn ta ly hôn, nhìn hắn ta theo đuổi người mình yêu. Đến cuối cùng lại trơ mắt nhìn bản thân vì hắn ta mà qua đời.
Đến khi lìa đời mới biết được kết cục thảm thương của mình lại chỉ là vài dòng chữ được ghi trong một cuốn tiểu thuyết. Số mệnh cậu là pháo hôi. Vai trò của cậu sinh ra là để thúc đẩy tình yêu của công thụ chính. “Phúc Bảo” không cam lòng với việc cả cuộc đời mình bị sắp đặt như vai trò của một pháo hôi.
Một lần nữa mở mắt, “Phúc Bảo” thấy mình lại quay trở về trận tai nạn xe sau khi thi đại học. Nếu là trong các quyển truyện khác, cậu có thể là vai chính, thay đổi và làm lại cuộc đời một lần nữa. Nhưng bản thân cậu lại đã thật sự yêu công chính. Cậu không hối hận với bản thân. Nhưng lại có lỗi với chính người anh em của mình, Tấn Dũng.
Không gian xung quanh lại trở về màu trắng xóa.
“Phúc Bảo, cậu có thể thay tôi sống cuộc đời của tôi được không? Tôi thật sự không thể tiếp tục cái vòng tuần hoàn này nữa. Thật sự xin lỗi vì đã kéo cậu vào việc này.”
“Khoan khoan. Tôi tạm gọi cậu là tiểu Bảo nhé. Dù sao cậu cũng nhỏ tuổi hơn tôi. Thứ nhất, tiểu Bảo à, cậu đúng thật sự xin lỗi tôi. Cậu chưa hề có sự đồng ý đã nhét linh hồn tôi vào cơ thể cậu. Đây là hành vi cưỡng ép và bóc lột. Tuy cậu xin lỗi tôi nhưng lời xin lỗi này không hề có tính thực dụng vì tôi vẫn không có quyền lựa chọn. Thứ hai, bản thân tôi cũng sống đủ rồi. Tôi cũng không ham muốn sống thêm một đời. Nên cậu vẫn là tự mình chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình thì hơn. Hơi ích kỷ nhưng mà đây là vấn đề của riêng cậu. Cậu nên tự tìm cách giải quyết đi.”
Vẻ mặt tiểu Bảo sau khi nghe tôi nói xong đầy bất ngờ
“Không thể nào. Để có thể xuyên đến đây thì linh hồn của cậu chắc chắn phải đáp ứng đủ hai điều kiện mà. Đầu tiên là cuộc đời cậu phải có độ tương tự cao với cuộc đời của tôi để có thể sống thay tôi mà không bị phát hiện. Và điều quan trọng nhất là phải được cậu chấp nhận vì thế giới này có gì đó mà cậu chấp niệm. Nên không thể nào là tôi cưỡng ép linh hồn cậu được.”
Phúc Bảo bàng hoàng. Cậu lập tức trả lời
“Tôi hoàn toàn chưa từng đồng ý. Tôi.. Ư đau quá.”
Trong đầu Phúc Bảo lại hiện lên cảnh tượng sau khi linh hồn của cậu đã rời khỏi thân xác. Cậu thấy một đoàn sương trắng đang nói gì với linh hồn cậu. Và bản thân cậu sau khi nghe xong đôi mắt mở to đầy bất ngờ rồi nhắm mắt lại như suy ngẫm gì đó. Bàn tay đang nắm chặt lại buông lỏng rồi gật đầu một cách trịnh trọng. Phúc Bảo nghe thấy chính mình nói “Tôi đồng ý.” Rõ ràng cậu không có đoạn ký ức này nhưng cậu lại cảm giác rõ ràng người đó chính là cậu.
“Cậu không sao chứ?” Tiểu Bảo thấy cậu đau đớn liền lo lắng hỏi.
“Tôi không sao. Đúng là tôi đã đáp ứng sống thay cậu rồi. Xin lỗi vì vừa rồi trách lầm cậu”
“Không sao đâu, không phải ép buộc vậy là tốt rồi. Ký ức của tôi cũng đã truyền lại cho cậu rồi. Tuy rất quá đáng nhưng tôi cầu xin cậu có thể đáp ứng nguyện vọng nho nhỏ của tôi được không? Tôi không hi vọng gì nhiều. Cậu xài thân thể tôi sao cũng được tùy cậu. Chỉ mong cậu có thể thay tôi bảo vệ anh tôi, Tấn Dũng. Anh ấy thật sự rất quan trọng với tôi, là một người rất tốt, thực sự cực kỳ tốt. Tôi không muốn anh ấy có kết thúc tồi tệ như kiếp trước vì tôi. Thay tôi báo đáp anh ấy. Và mong cậu cũng đừng làm chuyện xấu xa nào bằng cơ thể tôi vì Tấn Dũng anh ấy chắc chắn sẽ rất lo lắng và có thể sẽ giúp cậu làm việc xấu. Cuối cùng thì nếu có thể xin cậu gửi lời này đến anh ấy giúp tôi: “Anh Đỗ Tấn Dũng, “Phúc Bảo” này thật sự cảm ơn anh đấy, anh à. Anh thật sự chưa từng một lần làm đứa em trai này thất vọng cho dù là bây giờ hay trước kia.” Thế là đủ rồi. Chà tôi lảm nhảm nhiều quá rồi. Bảo là một chút mà nói nãy giờ lâu như vậy. Xin lỗi cậu.” Tiểu Bảo vừa nói vừa mếu máo khóc. Giọng cậu khàn khàn run lên. Nhưng khi nói đến Tấn Dũng thì cậu lại cười rất tươi dù nước mắt đầy mặt.
“Chuyện tôi đã hứa thì tôi sẽ làm được. Quân tử nhất ngôn, Tứ mã nan truy. Vì tôi sử dụng thân thể cậu để sống lại dù tôi không thể nhớ được lí do mình đáp ứng. Nhưng tôi xài cơ thể cậu là thật vì thế nên.”
Nói đến đây giọng Phúc Bảo dịu lại, cậu dịu dàng xoa đầu Tiểu Bảo đang khóc nức nở trước mặt mình.
“Cậu đừng lo. Tôi sẽ thay cậu thực hiện hết những nguyện vọng vừa rồi. Ra đi thanh thản nhé. Kiếp sau nhất định phải lựa nơi mà đầu thai nhé.”
“Nhất định rồi.” Tiểu Bảo nhìn cậu mỉm cười thật tươi sáng rồi dần tan biến.