Chương 2
Editor: L’espoir
*
Người đàn ông ngồi bên giường mặc một bộ âu phục màu đen, bộ âu phục cắt may vừa người bao bọc đôi chân thon dài của anh. Trên mặt Thẩm Dữ Bạch đeo một cặp kính gọng vàng, tăng thêm cho hắn vài phần khí chất nho nhã và lịch lãm. Chỉ có Giản Vi mới biết, dưới lớp da này người đàn ông biếи ŧɦái đến cỡ nào.
Ví dụ như hiện tại hắn chỉ phóng thích gậy thịt ra ngoài, gậy thịt vừa mới trút ra giờ lại vểnh lên thật cao. Gậy thịt màu tím đen thoạt nhìn dữ tợn và đáng sợ, tựa như một con mãng xà khổng lồ.
Chỉ cần nhìn cây gậy thịt của anh là biết du͙© vọиɠ hiện tại của hắn đang mãnh liệt như thế nào, nhưng Thẩm Dữ Bạch vẫn có thể bày ra bộ dáng lạnh nhạt.
Anh nhìn Giản Vi từ trên cao xuống, trong ánh mắt lộ ra vài phần thương hại. Phảng phất như vết thương trên người Giản Vi không phải do anh tạo thành.
“Vi Vi, khi nào tôi nói mình là con người? Hoặc là nói đến cùng thì chuyện gì đã khiến em sinh ra ảo giác ‘tôi là con người’? ”
Ngón tay đeo găng tay màu đen của Thẩm Dữ Bạch vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Giản Vi. Nhìn kỹ vào cái miệng nhỏ bé của cô, xác định rằng cô đã nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.
Thật ra, Giản Vi đã không dám chống cự nữa. Lúc trước Giản Vi bị ép ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thẩm Dữ Bạch mà không chịu nuốt xuống, hậu quả nhận lại chính là cái miệng nhỏ nhắn của cô bị Thẩm Kỳ cắm vào suốt cả đêm.
Từ đó về sau, cô làm sao dám chỉ ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh mà không nuốt xuống?
“Vi Vi nuốt thật sạch sẽ. Nếu tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng nhỏ đã ăn hết, vậy ăn thêm một lần nữa đi.”
Tay Thẩm Dữ Bạch đỡ gậy thịt nóng bỏng lại cắm vào miệng Giản Vi lần nữa.
Đừng nhìn Thẩm Dữ Bạch có gương mặt còn đẹp hơn phụ nữ, nhưng gậy thịt dưới thân hắn lại lớn đến dọa người. Chỉ cắm vào một đoạn nhỏ đã nhét đầy cái miệng nhỏ nhắn của Giản Vi.
“Ưm ưʍ...”
Giản Vi điên cuồng lắc đầu, cô cảm giác cổ họng mình đã bị Thẩm Dữ Bạch cắm nát rồi.
Khi bị bắt trở về, tuy rằng trên mặt Thẩm Dữ Bạch vẫn luôn nở nụ cười, nhưng động tác thô bạo của hắn biểu hiện hắn đang phẫn nộ đến mức nào.
“Vi Vi ăn không vô sao?”
Giọng nói của Thẩm Dữ Bạch rất dịu dàng, hắn luôn ẩn nhẫn khắc chế. Cho dù du͙© vọиɠ đã sưng lên đến mức này, từ trong giọng nói của hắn cũng không nghe ra một chút động tình nào.