Thân thể Giản Vi đã bị Thẩm Dữ Bạch dạy dỗ đến mức trở nên nghiện tìиɧ ɖu͙©.
“Điếm da^ʍ, hiện tại biết xin tha? Chẳng phải trước đó chạy giỏi lắm sao? Đυ. chết em, xem em sau này còn dám chạy lung tung nữa hay không.”
Người đàn ông hưng phấn nhún nhún cơ thể, trong mắt anh mang theo ham muốn tham lam và điên cuồng.
Gậy thịt to và gậy mát xa đồng thời đâm rút hai huyệt nhỏ trước và sau của cô.
Niềm vui sướиɠ mãnh liệt khiến Giản Vi cuối cùng không chịu nổi nữa, bướm bị đυ. đến mức đỏ bừng, miệng huyệt không ngừng trút ra nước da^ʍ bị gậy thịt lớn khuấy đảo nước da^ʍ bắn tung tóe.
“Không chạy nữa… Cho tôi… Muốn dươиɠ ѵậŧ đυ. tôi thật mạnh…”
Giản Vi vừa khóc lóc, vừa liều mạng co rút huyệt nhỏ, dùng huyệt thịt mυ'ŧ lấy gậy thịt thô to của Thẩm Dữ Bạch.
Huyệt nhỏ dưới thân bị gậy thịt to lớn khuấy động không ngừng phát ra tiếng nước vang dội, âm thanh này truyền đến lỗ tai Thẩm Dữ Bạch là một cảm giác cực kỳ tuyệt vời.
“Con điếm lẳиɠ ɭơ đυ. chết em này!”
Thẩm Dữ Bạch đâm mạnh vào huyệt nhỏ của Giản Vi, khi đến cao trào đầu óc anh trống rỗng, thân thể theo bản năng nhấp nhả nhanh trong huyệt nhỏ của cô. Gậy thịt lớn như con trăn khổng lồ hung hăng thúc vào tử ©υиɠ chật hẹp, không hề chú ý tới hơi thở của người phụ nữ dưới thân càng lúc càng yếu đi.
Giản Vi biết mình không thể trốn thoát nên trước khi bị Thẩm Dữ bắt về, cô dùng nhẫn kim cương để đổi lấy thuốc độc.
Bây giờ hiệu quả của thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của Thẩm Dữ Bạch, khóe miệng Giản Vi rốt cuộc nhếch lên một nụ cười.
Thẩm Dữ Bạch, đồ ác quỷ anh.
Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ tránh xa anh! Không bao giờ trêu chọc anh nữa!
Bóng tối ập đến, Giản Vi hoàn toàn mất đi ý thức.
“Vi Vi, đừng ngủ nữa. Lập tức đến nhà họ Thẩm nè.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Giản Vi mê mang mở hai mắt ra, chỉ thấy mình ngồi ở ghế sau của một chiếc BMW.
Không phải cô đã chết sao? Làm thế nào có thể ngồi ở trong xe?
“Không thể nào đâu, rõ ràng mình đã chết rồi mà.”
Giản Vi đưa tay muốn mở cửa xe, kết quả một đôi tay to đã nắm lấy bàn tay đang giữ cửa xe của cô.
“Vi Vi, con làm cái gì vậy? Con có biết khi đang lái xe mà mở cửa bừa bãi như vậy rất nguy hiểm không?”
Nghe được giọng nói này, Giản Vi vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.