Đến khi lão Hán nhả Vệ Trạch ra thì cậu đã mơ màng, gương mặt si mê nɧu͙© ɖu͙©, gục đầu vào l*иg ngực đầy lông, cố gắng hô hấp dồn dập hít thở. Lão Hán thấy vậy cười thô bỉ:" Con đĩ sướиɠ không? Trai tân như mày làm sao cưỡng lại được, lộ bản chất làm đĩ ra ngay...haha..."
Nắm tóc kéo đầu Vệ Trạch ra khỏi l*иg ngực, kề sát mặt lại nhếch môi:" Tao có quà cho mày?" Nói xong cầm lấy thẻ "dụng cụ" kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến sữa đập thẳng lên ngực cậu, biến thành ánh sáng trắng tiêu thất. Vệ Trạch vẫn chưa hiểu chuyện gì, bỗng cặρ √υ' nhói lên liên hồi, bên trong như bị ai xé rách, tê dại chạy dọc toàn thân, núʍ ѵú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dựng thẳng run rẩy.
"......Không!...đừng bóp.... A.....A.......a.......Đau.. dừng lại....A...a..ưʍ..."
Lão Hán tàn nhẫn bóp mạnh, thịt vυ' căng đầy phồng lên tràn đầy khe ngón tay, mềm mại thoải mái làm cho lão thích thú siết càng chặt, tiếng gào thét đầy đau đớn chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm tính tạo lực, quăng Vệ Trạch xuống sàn, chân dậm thật mạnh lên vυ' chà sát dẫm đạp không ngừng, đến khi từng tia sữa bắn ra nướt đẫm bàn chân, lão mới hài lòng kéo cậu ngồi lại trên đùi.
"Bốp" "Tỉnh lại cho tao, định cho tao hôn nhau với xác chết à!" "Bốp" Thấy Vệ Trạch bất tỉnh liền hạ cho cậu vài bạt tay.
Môi lưỡi hai người lại không ngừng quấn lấy nhau, lần này Vệ Trạch đã học khôn biết tự chủ động, đôi tay to mập đã như kiếm được món đồ chơi mới nhào nặn, cáu nhéo cặρ √υ' say mê, đau đớn ban đầu nay đã chuyển thành kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới lạ, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ dưới thân cũng bắt đầu dựng thẳng lên rỉ nước.
Vệ Trạch từng nghe có người nói vừa làʍ t̠ìиɦ vừa hôn môi là sướиɠ nhất, không biết có sướиɠ như cậu bây giờ không, bị lão hôn đến say tình, chủ động nhào lên quấn quít. Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết đã qua bao nhiêu cái năm phút, nhưng cậu vẫn hé miệng liếʍ môi mời gọi lão tiếp tục hôn cậu, nước bọt ngọt ngào cùng với nước bọt hôi hám hòa nguyện vào nhau, được cậu ừng ực từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, đến lúc lão nắm đầu kéo ra còn xuất hiện sợi chỉ nhớp nháp dâʍ đãиɠ, lưỡi hồng hào duỗi dài câu nó vào khoang miệng nhấm nháp.
"Con đĩ nếu không phải tao biết mày vẫn còn trinh, thì thật sự nghi ngờ mày đã bị trăm thằng thao lộng đến dâʍ đãиɠ đấy, mịa đầu thai vô kiếp đĩ à." Lão Hán quăng mạnh Vệ Trạch xuống sàn, đi lại phía Sở Lưu:"Mày vẫn chưa tìm được?"
"Tao lật tung cái phòng này lên rồi, chưa kể nó quá nhỏ nhét đâu chả được, mịa kiếp." "Rầm" Sở Lưu tức giận giơ chân đạp ngã tủ sắt bên cạnh.
"Mới vòng đầu tao nghĩ không khó vậy đâu, thử suy nghĩ đơn giản hơn đi." Lão Hán trầm tư đi qua lại trong vòng quan sát.
Vệ Trạch nằm trên sàn hai tay nắm chặt gân xanh nổi đầy trán, không ngờ bản thân lại có thể da^ʍ loàn như vậy, còn cầu xin hôn môi với gã đàn ông xấu xí còn đầy lông, nuốt nước bọt ghê tởm đó vào bụng, chỉ mới nghĩ thôi dạ dày lại co rút muốn ói ra, hạ thân siết chặt, hửm? Cái cảm giác kỳ lạ trong c̠úc̠ Ꮒσα từ khi bắt đầu bị cậu bỏ qua giờ lại xuất hiện, hình như bên trong đang ngậm cái gì đó?
"Ê Lão Hán, đã qua hơn hai tiếng rồi, không tìm thấy cả lũ xác định chôn xác ở đây đó!" Sở Lưu nôn nóng.
Vệ Trạch giật mình đúng rồi có khi nào là con chíp, vậy thì có thể dùng điều kiện biết chỗ dấu con chíp để hai gã buông tha cậu. Quá vui mừng, Vệ Trạch chưa va chạm xã hội lại không biết rằng, khi nói ra cậu chỉ có thể càng thêm thảm.
"Tôi biết con chíp ở đâu, nhưng tôi có điều kiện hai người phải đáp ứng trước đã." Vệ Trạch ngồi dậy, lưng tựa chân bàn mừng rỡ lên tiếng.
"Mày biết?" Giọng nói cả hai vang lên cùng lúc.
Nhưng khác với những gì Vệ Trạch mong đợi, tự do khoan nhượng không hề tồn tại, chỉ có bóp cổ đánh đập tàn nhẫn, cuối cùng cậu chỉ có thể yếu ớt trả lời:" Bên trong c̠úc̠ Ꮒσα.. đừng đánh nữa... a..xin ông... bên trong ... nó trong c̠úc̠ Ꮒσα..."
"Haha...haha..Tao biết cái đèn pin dùng để làm gì rồi! Lão Hán sắp đến giờ, ôm nó ngồi lên bàn hôn môi đi, banh cả mông nó ra nữa." Sở Lưu cười lớn, nhanh chóng chạy đi tìm vài cái ống nghiệm to nhỏ khác nhau.
Vệ Trạch cả người không có tý sức lực, mặc cho lão Hán ôm ấp vào lòng nâng đầu lên tìm đúng đôi môi bị hôn đến đỏ mộng, lại bắt đầu gặm cắn liếʍ mυ'ŧ bá đạo đòi hỏi đủ thứ, đôi tay cầm lấy cặp chân thon dài của cậu vòng quanh eo, rồi banh cặp mông tròn trịa sang hai bên, lộ ra c̠úc̠ Ꮒσα hồng hào da^ʍ tiện.
Sở Lưu thành thạo cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ Vệ Trạch ma sát đầu khất, thủ da^ʍ liên tục, rất nhanh cơ thể dâʍ đãиɠ đã bị khởi động, uốn éo rêи ɾỉ bắn ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng. Sở Lưu hứng lấy hết tất cả rồi nhét vào c̠úc̠ Ꮒσα bôi trơn, dị vật xa lạ xâm nhập chỗ xấu hổ làm Vệ Trạch mắt trợn to hoảng sợ, muốn gào thét né tránh nhưng lại nhanh chóng bị kỹ thuật của lão Hán chinh phục, sa đọa vào say mê. Một ống nghiệm nhỏ đâm thọt, hai ống, ba ống, cuối cùng nắm lấy toàn bộ đâm thẳng vào rồi kéo hết ra ngoài, Vệ da^ʍ khuôn mặt thất thần chỉ biết há to miệng, quên mất cách nuốt, nước bọt trực trào uốn lượn chảy xuống cặρ √υ' hòa vào dòng sữa.
Một ống nghiệm to lớn hơn ba ngón tay đâm vào thật sâu căng rộng vách thịt, liền lộ ra mị thịt tiêu diễm co rút ẩm ướt, Sở Lưu liền dùng "dụng cụ" đèn pin soi vào bên trong dễ dàng tìm thấy con chíp. Rút ống nghiệm ra, đút ngón tay thô ráp móng dính đầy cặn bẩn vào bên trong khuấy đảo điên cuồng, chỉ là con chíp quá sâu ngón tay chỉ cách một chút xíu, gã tức giận nhét cả năm ngón tay vào hòng để bàn tay vào càng sâu, Vệ Trạch đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngất xĩu nhưng ©ôи ŧɧịt̠ phía trước tinh thần phấn chấn lêи đỉиɦ thêm mấy lần nữa, đến khi lấy được con chíp ra khỏi c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ thời gian còn lại không nhiều lắm, Sở Lưu thì phá hủy để hoàn tất "nhiệm vụ".
[Tích tích... Nhiệm vụ hoàn thành... Điểm đánh giá 95%... Đếm ngược bắt đầu 3...2...1...]