Đừng Để Chị Chưởng Môn Cáu

Chương 38: Second-hand

Tạ Văn Dĩnh đốt ba nén hương, nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Ông nhảy bước tròn, tôi là đi từng bước mạnh mẽ, chúng ta không giống nhau.”

Trương Hạo: “…”

Ông ta đi tới cất chiếc loa bluetooth của mình đi, cảm thấy không mấy vui, mấy người này có hiểu quy định trước sau không vậy?

Hừm, xem ra hai người này quyết tâm cướp mối làm ăn của mình.

Ông ta không thể cho đối phương được như ý được, để thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, ông ta bắt đầu tụng kinh.

Lâm Uyển Ương đưa ngón trỏ lên miệng: “Ông đừng nói nữa, mọi người đều là đồng nghiệp, để chúng tôi thử một chút.”

Trương Hạo: “…”

Ông ta sửng sốt một giây rồi ngậm miệng lại.

Cô gái trẻ tuổi này mặc dù trên mặt là vẻ tươi cười nhưng trong mắt lại có mấy phần nghiêm nghị, mang tới cho người khác cảm giác không dễ chọc.

Tạ Văn Dĩnh bước đi rất có tiêu chuẩn, động tác di chuyển khiến người khác cảm thấy rất đẹp mặt, nhỏ giọng niệm kinh, mặc dù không giống như sương khói lượn lờ vừa nãy, song lại có khí tức của thần tiên.

Ngoại hình đẹp mắt, chắc chắn có thể thêm buff!

Cho dù người thường có không biết làm phép bắt ma đi chăng nữa nhưng vẫn có mắt biết nhìn hàng mà, đẳng cấp người trước người sau đã thể hiện rõ ràng như vậy, thứ nhạc đêm đi kèm vừa nãy là thứ đồ chơi gì thế hả?

Đồ sính ngoại!

Sau khi Tạ Văn Dĩnh ngừng lại thì gật đầu với Lâm Uyển Ương, sau đó đi sang một bên,

Cậu đã làm một lễ trừ tà đơn giản, chỗ này tốt xấu lẫn lộn, ngôi nhà này đã được xây dựng rất lâu nên dễ dàng ẩn giấu những thứ tà ác.

Lâm Uyển Ương hỏi: "Có thể dẫn tôi đi xem con gái của hai người được không?”

“Có thể có thể! Con bé ở trên tầng.” Người vợ nhanh chóng thay đổi thái độ, chủ động dẫn đường cho cô.

Trương Hạo nghiến răng nghiến lợi, không ngờ sự nổi bật của mình hoàn toàn bị lu mờ.

Ông ta hiển nhiên không thể rời đi như vậy, muốn đi theo lên bên trên để nhìn hai người trẻ tuổi kia, xem họ giả thần giả quỷ như thế nào.

Lâm Uyển Ương đẩy cửa ra, đây là phòng ngủ điển hình của một cô gái, trên tường dán áp phích idol, trên giá sách có thú nhồi bông. Cô bé kia nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt.

Trương Hạo ôm lấy cánh tay, không biết tại sao khi ông ta đi vào căn phòng này đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đi khá nhiều.

Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn là do lời nói của đôi vợ chồng kia đã tạo thành ám thị trong đầu mình, hơn nữa ánh sáng ở căn phòng này không được tốt, luôn cảm thấy rất u ám.

Mặc dù là đạo sĩ nhưng ông ta là người theo chủ nghĩa duy vật!

Lâm Uyển Ương nhìn xung quanh phòng một lượt, cô đi tới mở tủ quần áo lục lọi hai lần, lấy ra một chiếc váy màu đen.

Cô bẩm sinh nhạy cảm với âm khí, chiếc váy dài có hoa văn phức tạp này làm cô có cảm giác không thoải mái.

Lý Di có hơi sửng sốt: “Chiếc váy này…”

Lâm Uyển Ương hỏi: “Chiếc váy này mua ở đâu, cô đã từng thấy em ấy mặc chưa?”

“Em gái tôi rất thích cái váy này, cũng mặc rất thường xuyên, tôi nhớ con bé nói là mua ở một “cửa hàng đồ cũ” tốn một trăm đồng. Trước kia tôi cũng đã nói với con bé rồi, mặc dù chiếc váy này trông rất đẹp nhưng không phù hợp với sự trẻ trung của con bé. Sau khi con bé mặc vào thì khiến tôi cảm thấy như là một người khác vậy…”

Lý Di nói tới đây thì đột nhiên dừng lại, trong lòng cảm thấy có hơi sợ hãi: “Chẳng lẽ… Chiếc váy này có vấn đề.”

Đồ cũ tiếng Nhật có nghĩa là second-hand, trong nước đồ second-hand có chất lượng tốt hơn một chút được gọi là đồ cũ, mấy năm gần đây rất phổ biến, ngay cả trên taobao và ven đường đều đó cửa hàng đồ cũ.

Nói một cách đơn giản thì là đồ người khác dùng qua rồi, được bán lại với giá thấp.

Lâm Uyển Ương gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, cái váy này có âm khí quá nặng, tôi nghi ngờ người cuối cùng mặc chiếc váy này đã chết, hơn nữa còn là chết yểu, có lẽ đã qua tay rất nhiều người.”

Mọi người ở xung quanh nghe được những lời này đều yên tĩnh, nhiệt độ ở trong phòng đột nhiên giảm xuống.

Mua được chiếc váy lại còn bị mấy người chết mặc qua, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã tê dại cả da đầu rồi, cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân lan ra khắp cơ thể. Lâm Uyển Ương lật cổ áo ra, ở trên tấm lót màu trắng có một vết bẩn màu cà phê.