Đầu óc Khiết Mộc Lan "Ô...Ô..n....g" một tiếng.
Hắn biết rõ, cái gì hắn cũng biết.
Từ công chúa ngạo nghễ chốn hoàng gia lưu lạc thành nữ nô mất nước thấp kém ti tiện, nói trong lòng không khập khiễng ,vậy thì không có khả năng. Ánh mắt khinh thường của người ngoài, ngôn từ nghị luận, nàng nhắm mắt lại, che lỗ tai, không nhìn thấy, không nghɛ được, coi như không biết gì cả.
Còn có một người nàng khó có thể đối mặt, Trịnh Dịch con trai của Hộ bộ Thượng thư—, phò mã đã từng lập thành hôn ước với nàng.
Hôm nay Tân Đế đãi tiệc, không ít thần tử triều cũ vì coi trọng bề ngoài, ước chừng sẽ mang theo người nhà tham dự. Nghe nói Trịnh gia đã quy thuận Tân triều, nếu là Trịnh Dịch biết nàng tới, chắc chắn sẽ tìm đến.
Lúc trước, nàng là cành vàng lá ngọc, hắn là công tử của - triều thần, được người đời xưng tán một câu "Ông trời tác hợp, người ngọc vô song" . Hiện giờ, nàng đã khuất nhục dưới thân người, tàn hoa bại liễu, không muốn nhìn thấy ánh mắt hoặc thương cảm, hoặc rất đáng tiếc của hắn.
Càng không muốn làm cho hắn khó chịu nổi, dù sao, vị hôn thê bị đoạt, không phải chuyện vui vẻ gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt không tự chủ được "Tí tách" rơi xuống.
Đông Dịch yên lặng nhìn nàng, thật lâu, chắp tay trước ngực, "Bôp bốp" vỗ tay mấy cái.
"Thật sự là đặc sắc! Ngay từ đầu phải chết muốn sống, lúc này lấy nước mắt rửa mặt, qua hai ngày ngươi còn có trò gian trá gì, thủ trinh vì tình, lấy thân tự tử? Ta rất là mong đợi đấy."
Trên mặt hắn vui vẻ nói "Chờ mong", ánh mắt lại như gió tuyết vào đông, cách khoảng không cũng có thể chết cóng người.
Khiết Mộc Lan dù cho thiếu nhanh nhạy, cũng biết hắn tức giận, tốt xấu nàng cũng tính là nữ nhân trên danh nghĩa của hắn..
Vội vàng lau lau nước mắt, lắc đầu, "Không dám."
Sợ một câu không đủ để dẹp loạn lửa giận của hắn, lại bổ sung, "Sẽ không."
Đông Dịch hừ lạnh, xốc rèm cửa sổ xe lên ngắm nhìn Hoàng Thành, lại nhìn mặt trắng bệch của Khiết Mộc Lan một chút, hỏi: "Mang son không?"
Khiết Mộc Lan sững sờ.
Đông Dịch nói: "Người không biết sẽ nghĩ ngươi ở Đông gia chịu bao nhiêu ngược đãi, mặt trắng bệch giống như quỷ."
Khiết Mộc Lan chɛ mặt, do dự tiếp tục tìm cớ lưu trong xɛ ngựa nghỉ ngơi, hay là nói tìm nha hoàn lấy chút son.
Nàng còn chưa nghĩ ra, chỉ nghe Đông Dịch lệnh: "Tới đây, ta giúp ngươi bôi chút son."
Hắn là một nam nhân khuôn mặt sạch sẽ, không hề son phấn, làm sao sẽ mang theo son của đàn bà con gái bên người?
Khiết Mộc Lan cảm thấy kỳ quái, trộm liếc hắn, trong mắt hắn lóc ra ánh sáng ý vị không rõ.
Nữ nhân khác với thiếu nữ chính ở chỗ này, nàng liếc cái đã hiều ý trong mắt hắn, thần sắc giống như nàng nhìn điểm tâm yêu thích muốn nuốt vào một cái, chỉ là với nàng là tham ăn, hắn là du͙© vọиɠ.
Khiết Mộc Lan sợ hãi lui về phía sau nửa bờ mông, sau lưng chống đỡ vách tường xe xuôi theo bên giường nhỏ, nói quanh co: "Không, không cần..."
Đông Dịch quát nhẹ ra bên ngoài màn xɛ: "Đông Nhị, lượn quanh ngoài hoàng thành thêm một vòng đi." Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng người hầu trả lời, hắn vỗ vỗ phía bên phải, ý bảo nàng, "Tới đây."
Khiết Mộc Lan không muốn làm việc đó cùng Đông Dịch ở trên xe ngựa, đêm nay nơi tiệc cung, lát nữa sẽ là một thân chật vật, nếu bị người nhìn ra, thật sự mất mặt.
Nàng thương nghị cùng hắn: "Trở về, chúng ta trở về lại..."
"Ta không muốn nói lần thứ ba!"
Đông Dịch đề cao thanh âm cắt ngang nàng, trên sắc mặt lộ đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, Khiết Mộc Lan thấy không lay
chuyển được, nhích người yếu ớt ngồi ở trên hắn.
Đông Dịch nằm ɛo nàng, nhẹ áp một cái, nàng mềm mại dựa vào trong ngực hắn. Hắn quen việc dễ làm thăm dò vào vạt áo nàng, giật cái yếm xuống, cầm chặt một bên vu" mềm mại.
"Ưʍ..." Khiết Mộc Lan cắn môi kêu rên, tay của hắn lạnh buốt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da thịt run rẩy.
Đông Dịch xoa bóp hai vu", thỉnh thoảng kɧıêυ ҡɧí©ɧ núʍ ѵú non nớt, nàng run rầy trong lòng bàn tay hắn, phát ra rêи ɾỉ cùng thở dốc kiều mị.
Hắn chơi chán phía trên, tay trượt xuống dưới, cởi bỏ thắt lưng của nàng, tiến vào trong qυầи ɭóŧ nàng.
Ngón tay làm loạn mơn trớn phần, mở mạnh cánh hoa, bắt được viên thịt nho nhỏ giấu ở trong thịt trai..
Hắn dùng đầu ngón tay chà xát một vòng, một luồng tê dại chảy ra, Khiết Mộc Lan"A" một tiếng kêu sợ hãi: "Không muốn... Ngươi đừng..."
"Không muốn ta dùng tay, vậy dùng cái này?" Đông Dịch cố ý hiểu sai ý nàng, thân dưới sưng to chọc chọc khɛ đít nàng.
So sánh nặng nhẹ hai bên, nàng tình nguyện hắn dùng tay. Khiết Mộc Lan siết chặt quần áo trước ngực hắn, chống cự ham muốn không ngừng bốc lên.
Tiểu huyệt bị hắn xoa đến mềm nhũn, ẩm ướt dinh dính, như một vũng suối con, òng ọc chảy nước ngoài.
Đông Dịch dựng thẳng ngón tay lên, cắm vào trong huyệt.
"Trướng..." Khiết Mộc Lan than nhẹ, nhăn lông mày, gắt gao ngậm lấy hai ngón tay.
Đông Dịch đút vào trong nơi chặt chẽ của nàng, xương ngón tay ma sát thịt mềm, đầu ngón tay quấy lấy hoa tâm.
Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào Khiết Mộc Lan dưới trạng thái tỉnh táo, tay của hắn giống như bôi xuân dược, dấy lên lửa nóng trong thân thể nàng, tiếng nước róc rách, khát vọng trèo lên điểm cao nhất pháo hoa nổ tung.
"Đừng đừng..." Khiết Mộc Lan thì thào, nói không rõ là không muốn cực lạc còn là không muốn hắn ngừng.
Đầu ngón tay Đông Dịch uốn lượn, hung hăng đâm vào mị thịt mẫn cảm trong hoa tâm, Khiết Mộc Lan co rút kịch liệt, ngậm lấy ngón tay của hắn trút ra một dòng nước.
"Không muốn..."
Hấp hối mà nỉ non, nước mắt Khiết Mộc Lan rơi xuống.
Nàng biến thành một nữ nhân dâʍ đãиɠ.
Đông Dịch tường tận xem xét hai gò má ứng hồng của Khiết Mộc Lan, đuôi lông mày khóɛ mắt nàng lộ ra ý xuân, vậy mà mũi môi khéo léo, toát ra một loại thanh thuần vũ mị xen ở giữa thiếu nữ cùng nữ nhân, người trang điểm tốt nhất Kinh Thành cũng không vẽ ra dung mạo xinh đẹp tự nhiên như vậy.
Hắn rút tay, lắc ngón tay ẩm ướt đến trước mắt nàng, đầu ngón tay dính giọt nước óng ánh, điểm môi nàng, khen: "Son thật là đẹp mắt."
Hóa ra là loại biện pháp bôi son này, trong lòng Khiết Mộc Lan vô lực cười lạnh. Trong mũi quanh quần luồng khí ngai ngái, nàng nhằm mắt nghiêng đầu.
Đông Dịch thả nàng, Khiết Mộc Lan qua loa sửa sang lại quần áo tóc tai.
Chỉ chốc lát sau, Đông Nhị bẩm báo ở bên ngoài, đến cửa cung rồi.
Xɛ ngựa của thần tử không được tùy ý tiến vào Hoàng Cung, Đông Dịch vén rèm lên xuống xe, Khiết Mộc Lan ngồi ở trên giường nhỏ nghỉ ngơi chỉ chốc lát, rồi theo sát chuẩn bị xuống dưới.
Nàng đứng ở càng xe, đang muốn nắm tay nha hoàn bước ra, ai ngờ Đông Dịch đã đi xa vài bước bỗng nhiên quay lại, đi nhanh vượt đến trước mặt nàng, đẩy nha hoàn ra, tay đưa qua về phía nàng.
Bọn hắn tới hơi trễ, nhưng cửa cung cũng không thiếu người, dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người, nàng không dễ không cho hắn mặt mũi, vì vậy để tay lên tay của hắn, giẫm lên băng ghế xe.
Không biết hắn cố ý hay vô ý, lại đá băng ghế xe một cái, Khiết Mộc Lan lảo đảo, suýt nữa té ngã, Đông Dịch vung cánh tay dài lên, ôm nàng đầy cõi lòng.
Khiết Mộc Lan không biết Đông Dịch muốn làm cái gì, hồi lúc này không hay, tính nết hắn vốn là vui giận bất thường. Trước công chúng, không muốn do dự cùng hắn, vội vàng dùng lực đẩy ra.
Vừa đứng lại, cảm giác phía trước có một ánh mắt nóng rực rơi vào trên người. Nàng giương mắt nhìn lên, trong góc một bên cửa cung, một nam tử mặc áo màu xanh đứng lằng lặng, yên tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, không biết đứng bao lâu.
Là Trịnh Dịch phò mã lúc trước nàng đã đính hôn.