Đông Phủ

Chương 5: Tình cũ khó quên

Lúc Khiết Mộc Lan tỉnh lại lần nữa, phát hiện đang ở trong một gian phòng lạ lẫm.

Trong phòng có một giường lớn, treo tấm màn màu xanh cũ kỹ, một bộ bàn ghế ban bác, có chỗ còn mất cả màu sơn đỏ, còn có ngăn tủ một chân cà nhắc được dùng khối gỗ đệm lên.

Đây là hộ bần hàn nhà ai cứu được nàng, hoặc là người hầu nào có lòng tốt thu lưu nàng?

Trên người đã thay quần áo trong sạch sẽ, giữa hai chân tựa hồ được bôi thuốc mỡ mát lạnh.

Khiết Mộc Lan đang suy nghĩ, một tiểu nha đầu tiến đến đưa nước canh tránh thai, lúc này nàng mới biết, hóa ra nàng cũng chưa thoát khỏi ma trảo của Đông Dịch.

Ngày hôm qua sau khi nàng bị Đông Dịch làm bất tỉnh, hắn mang nàng trở về Đông gia đưa tới phủ đệ ở kinh thành. Theo lời nha hoàn nói, bây giờ nàng là nô tỳ hắn mới thu.

Bại hoại chiếm được sự trong sạch của nàng, còn muốn khống chế lâu dài sự tự do của nàng.

Người ở dưới mái hiên, Khiết Mộc Lan không tranh chấp nhiều cùng nha hoàn, lắng lặng chờ đợi Đông Dịch xử trí.

Cho đến buổi tối ngày thứ ba, có người tới đây truyền lời, nói công tử triệu kiến nàng.

Chuyện ở Kinh Thành, hai ngày này Khiết Mộc Lan nghe người hầu trong phủ nói.

Tân Đế đăng cơ, phong hoàng huynh nàng làm Tiêu Dao Hầu, kì thực giam lỏng ở phủ Tiêu Dao Hầu, cháu nhỏ cũng ở bên trong. Những phi tử lúc trước của hoàng huynh, phần lớn vào Dịch Đình, sung làm cung nữ, người có chút tư sắc xuất chúng, được quý nhân nhìn trúng, làm thϊếp làm nô.

Thay đổi triều đại, thần tử nguyện hàng được thưởng, thần tử không hàng bị gϊếŧ, Đông Dịch với tư cách là một thanh đao vô cùng sắc bén trong tay Tân Đế, hai ngày trước không ít gọt đầu người "Roẹt roẹt" trên đại điện.

Có "Đại công thần" như hắn vậy, Đông gia nước lên thì thuyền lên, đã được tấn làm phủ Trấn Quốc Công.

Bây giờ Đông Dịch chẳng những là Tướng Quân tay cầm quyền cao, còn là Thế tử Quốc công thanh danh hiển hách.

Vô luận hắn khoác trên vai bao nhiêu tên tuổi, trong mắt Khiết Mộc Lan, hắn chính là tên cầm thú ỷ thế hϊếp người!

Vừa bước vào cửa, "Cầm thú" lên tiếng: "Đến rồi?".

Khiết Mộc Lan ngây ngốc ở cửa ra vào.

Đông Dịch đứng trước một mặt vách tường trong phòng, lau sạch bội kiếm treo bên trên, quay đầu lại liếc Khiết Mộc Lan, ném khăn, "Ngẩn ra đó làm gì?"

Khiết Mộc Lan chậm rì rì đi vào, gian phòng của Đông Dịch cũng như chính bản thân hắn, lạnh lùng nghiêm túc, lưu loát. Đồ dùng trong nhà bày biện ngắn gọn, bức rèm lụa để che cũng không có, liếc trông qua trống rỗng, không có chút hơi người nào..

Nàng ngơ ngác đứng giữa, đợi Đông Dịch ngồi xuống, dùng hết một chén trà, mới mở miệng: "Lúc nào ngươi có thể thả ta đi?"

"Đi chỗ nào?"

Đông Dịch giương mắt liếc nàng, tiểu công chúa nuôi vài ngày một thân áo tơ trắng tóc đen, dung nhan không dấu được kiều mị, giống như nụ hoa đầu cành vừa hé mở cánh hoa phấn hồng, lộ ra nhụy hoa vàng nhạt, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào đẹp đẽ và tĩnh mịch, rất trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Mấy ngày nay Kinh Thành không ít công tử quần áo lụa là thương tiếc cảm thán, trách ta bứt lấy đệ nhất công chúa tiền triều. Có mấy kẻ gan lớn còn ám chỉ với quý phủ, nếu mà ta chơi ngán, bọn hắn tùy thời chờ tiếp nhận.".

"Ngươi nói một chút, dung mạo này, thân phận này của ngươi, ngươi muốn đi chỗ nào, ngươi có thể đi chỗ nào?"

Khiết Mộc Lan từ sinh sống trong nội cung, rất ít tiếp xúc với đàn ông bên ngoài, trước giờ không nghĩ tới phía dưới sự ra vẻ đạo mạo của nam nhân, lại có nhiều sắc mặt buồn nôn như vậy.

Nhưng nàng cũng từng đọc sách sử, biết rõ công chúa mất nước không có mấy người có kết cục tốt, như cũ vấn ôm một chút hi vọng: "Ta có thể tới phủ Tiêu Dao Hầu, cùng hoàng... Anh trai ta...".

"A!" Đông Dịch cười lạnh, "Con trai lớn tránh mẹ, con gái lớn tránh cha, huống chi huynh trưởng." Dừng một chút, ý vị không rõ nhìn nàng, "Từ xưa việc anh em gian díu còn thiếu sao?"

"Ngươi!" Khiết Mộc Lan không nghĩ tới hắn sẽ nghĩ tới loại chuyện này, quả thật là cầm thú, trong đầu đều là chuyện xấu xa hạ lưu, "Vô sỉ!"

"Ít nói nhảm đi." Đông Dịch không cho là đúng, vỗ tay ra tiếng, một tỳ nữ bưng khay đưa tới một bộ quần áo màu đỏ hải đường, "Đổi quần áo, trang điểm chút, đi với ta tham gia tiệc cung."

"Ta không đi!" Khiết Mộc Lan há miệng cự tuyệt nói.

Vừa mới mất nước, nàng mặc một thân áo đỏ đi tham gia tiệc cung của Tân Đế, tính xảy ra chuyện gì vậy?

"Ngươi không mặc, vậy ta giúp ngươi mặc?" Đông Dịch không nhìn thẳng nàng không tình nguyện.

"Ngươi..." Khiết Mộc Lan liên tục suy nghĩ, nghiến răng, oán hận theo tỳ nữ đi thay quần áo.

Lên xe ngựa, Khiết Mộc Lan ngồi cách xa Đông Dịch, sắp đến cửa cung, do dự mở miệng nói: "Công tử, ta có thể không đi tiệc cung được không, ngồi trong xe ngựa chờ ngươi trở về..."

Đông Dịch đang nhắm mắt chợp mắt, chỉ hỏi: "Vì sao?".

Khiết Mộc Lan chối từ nói: "Thân thể ta không khỏɛ..."

Thời điểm mặc quần áo nàng để cho tỳ nữ bôi mặt đặc biệt trắng, lại bôi ít son phấn, chợt nhìn có vài phần bệnh trạng.

Đông Dịch nghiêng người liếc qua nàng, nâng tay áo lên, "Đến, ta giúp ngươi xem bệnh bắt mạch."

Khiết Mộc Lan nào dám đưa tay tới, cúi người: "Không dám làm phiền công tử, ta ở trên xe ngựa nghỉ ngơi một lát là tốt rồi..."

Đông Dịch dù bận vẫn ung dung thẳng tắp sống lưng, sau nửa ngày nghiêng đầu lẳng lặng dò xét nàng, Khiết Mộc Lan bị hắn nhìn đến phía sau lưng phát lạnh, móng tay bất chọc vào lòng bàn tay

Rốt cuộc, Đông Dịch cong môi cười cười, trong mắt lại không một chút vui vẻ.

"Sợ tới tiệc cung, là ngươi sợ hãi ánh mắt khác thường của người cũ tiền triều, hay là tình cũ khó quên với phò mã đính hôn lúc trước?"