Tôi Đến Nơi Màu Xám

Chương 6: Đã sớm muốn làm cậu

Chúc Mịch Hồi chỉ nhè nhẹ nâng lên ngồi xuống vài cái, liền dừng lại bất động, nói là nữ thượng nam hạ, ra chiêu vẫn nên là cậu. Mạc Tầm Quy dùng sức đỉnh lên trên, hàm răng cô cắn vài vết lên vai cậu, chín sâu một nông, dưới thân cô lầy lội thấm ướt một mảnh nơi hai người đang dán vào nhau. Cậu trai mới được mở, cuối cùng cũng nắm giữ được chút kỹ xảo, dưới thân đưa đẩy có tiết tấu, mồ hôi cọ qua má cô, tiếng thở dốc trầm đυ.c bên tai, cậu nói:

"Đã sớm muốn làm cậu."

Chúc Mịch Hồi vẫn chưa kịp tự hỏi xem "Đã sớm" này có ý nghĩa như thế nào, cây gậy chôn trong cơ thể đang đỉnh đến nơi nào đó, làm cô không nói thành lời, dưới thân ngăn không được cơn run rẩy, điên cuồng co rút lại hút cậu vào trong.

Mạc Tầm Quy giống như phát hiện cái gì mới lạ ở chuyện này, bắt đầu chuyên chú đỉnh thật mạnh vào nơi đó, nhẹ nhàng ma sát.

Chúc Mịch Hồi giọng nói càng ách, móng tay khảm sâu vào làn da sau lưng cậu, tạo vài vệt đỏ như sợi chỉ, cô mắng: "Cậu...đồ khốn."

Cô ngứa ngáy khó nhịn, mềm oặt ngồi ở trên người cậu, mắng cũng không dùng được, cầu cũng không chẳng xong, không bao lâu khóc lóc tiết ra.

Đây là lần đầu tiên Mạc Tầm Quy nhìn thấy nước mắt của Chúc Mịch Hồi, khoảnh khắc cậu phá thân đâm vào kia cô cũng chưa từng rơi lệ, chàng trai vẫn không nhịn được trêu đùa cô, nụ hôn dày đặc dừng trên khóe mắt, liếʍ đi giọt nước:

"Chỉ có tiền đồ như này thôi?"

Chúc Mịch Hồi vẫn chưa khôi phục thần trí, còn đang du đãng ở nơi lốc xoáy cao trào, bị động phập phồng theo cậu, leo lêи đỉиɦ núi, rồi rơi vào vực sâu.

Cô lại nhịn không được muốn khóc: "Ưm ư huhu...cậu nhanh lênnn...!"

Chàng trai cười, nhanh chóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ eo bụng, hướng bên trong đưa đẩy mấy chục lần, cuối cùng cũng tha cho cô.

Mạc Tầm Quy tỉnh dậy là lúc Chúc Mịch Hồi đang tựa vào đầu giường hút thuốc, không khí vẫn còn hương vị tìиɧ ɖu͙© chưa tan, cả người cô trần trụi, trong phòng tối tăm tàn thuốc sáng đến chói mắt. Chúc Mịch Hồi nghiện thuốc lá cũng không nặng, ra cửa không có thói quen mang theo, cô vẫn lấy thuốc từ túi quần của cậu, thuốc lá của đàn ông, cô hút hai ba lần nên đã không còn cảm thấy sặc mũi.

Mạc Tầm Quy cũng nâng người ngồi dậy, thân trên lười biếng dựa vào đầu giường, giọng nói với dây thanh mang theo sự thỏa mãn, khàn khàn: "Mấy giờ?"

Chúc Mịch Hồi phun ra một vòng khói, liếc qua điện thoại: "Sắp 6 giờ."

Mạc Tầm Quy ôm người cô lại, đoạt đi mẩu thuốc lá trong tay, đưa vào trong miệng mình mẩu thuốc cô đã ngậm qua, hít sâu một hơi, tha thiết cảm nhận được: "Xong việc một hơi thuốc, sung sướиɠ đến tận xương."

Một tay cậu cầm điếu thuốc, một tay vòng qua cổ cô dừng lại phủ kín dấu cắn trước ngực, không nặng không nhẹ xoa nắn.

Vừa ngứa vừa đau, Chúc Mịch Hồi bị nắn bóp vài cái liền ướt, vừa vặn Mạc Tầm Quy hít vào một hơi, cúi đầu truyền sang cho cô. Chúc Mịch Hồi cướp mẩu thuốc trong tay cậu dập tắt ở gạt tàn trên đầu giường, xoay người ngồi lên cậu, cửa vào của cô gái đặt lên du͙© vọиɠ của chàng trai, từ trên cao nhìn xuống: