Cô hỏi hệ thống: “Mi cảm thấy chiêu anh hùng cứu mỹ nhân thế nào? Cứu xong ta lại lấy thân báo đáp.”
Đây là phương pháp hữu hiệu nhất trực tiếp nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Hệ thống nói một cách cứng nhắc: “Tôi chỉ là máy móc không có tình cảm, nếu như ký chủ vẫn muốn hỏi ý kiến của tôi, sau đây là nội dung mà tôi tra được, hy vọng có ích đối với ký chủ.”
Thu Tiểu Thiền nhìn thoáng qua bật cười, chỉ thấy trên màn hình hệ thống hiện lên một đống bí tịch cua trai ví dụ như “Bán mình chôn cha”, “Lạt mềm buộc chặt”, “trời xui đất khiến”... Thật bất ngờ, hai chiêu mà Thu Tiểu Thiền nhắc đến cũng có tên trong này.
“Được rồi, cứ làm thế đi! Ta rơi vào sông giả vờ như chết chìm, chắc chắn anh ta sẽ không thấy chết mà không cứu. Chờ anh ta cứu ta lên, ta sẽ có cả trăm lý do “ỷ lại” anh ta.”
Mấy con nhỏ mưu mô trong tiểu thuyết cũng thường làm thế, vừa vặn chuồng bò gần sông, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Cũng đừng trách cô mưu mô, cô thật sự không nghĩ ra cách nào khác, nguyên chủ vốn có danh tiếng không tốt, hơn nữa bối cảnh sinh tồn thế này, đầu óc có thông minh cỡ nào đi nữa, nghĩ ra nhiều phương pháp cũng chẳng thể hữu dụng.
“Nếu như anh ta không cứu ký chủ thì sao?”
Thu Thiểu Thiền hỏi ngược lại: “Hệ thống sẽ chọn kẻ không có lòng nhân ái như vậy là người có vận mệnh đứng đầu à?”
Dù sao cô biết bơi, sẽ không chết chìm. Nếu như trúng xác suất một phần vạn là anh không cứu, chịu hết nổi thì cô tự bơi lên thôi.
Nhưng mà hệ thống nói thế vẫn nhắc cô nhớ ra, trước khi rơi xuống nước phải chuẩn bị thật đầy đủ mới được.
Nghĩ ra cách giải quyết vấn đề xong, Thu Tiểu Thiền yên tâm đi ngủ. Hôm sau thức dậy, cô nấu nồi khoai lang, có dưa leo, còn nấu thêm hai chén canh trứng gà, trong canh trứng cho thêm dầu ô liu với tiêu, mùi vị khá ngon.
Trương Đại Anh ăn canh trứng, hỏi một cách nghi ngờ: “Gần đây gà mái nhà ta chăm chỉ thế à, hai ngày nay đều có trứng để ăn.”
Trong nhà chỉ có một con gà mái, bình thường từ một đến hai ngày mới nhặt được một quả trứng, hôm qua Thu Tiểu Thiền nấu cơm đã dùng hết rồi.
Thu Tiểu Thiền không đỏ mặt giọng không run bịa chuyện: “Đúng vậy, con nghe nói cho gà ăn giun nó sẽ đẻ nhiều, xem ra cách này rất có ích, đúng là hai ngày nay gà nhà mình đẻ nhiều hơn.”
Trương Đại Anh tin tưởng không nghi ngờ về lời nói của con gái, trên gương mặt khắc khổ phong sương lộ ra nụ cười: “Thế thì tốt, nhưng sau này trứng gà cứ để cho con ăn là được rồi, đừng nấu cho mẹ. Mẹ đã già thế này, ăn vào cũng chỉ lãng phí.”
“Mẹ. mẹ đừng nói những lời ủ rũ thế. Lớn tuổi mới nên ăn nhiều đấy, không đủ dinh dưỡng thân thể sẽ không chịu nổi.”
Trương Đại Anh vui mừng cười nói: “Mẹ biết là con hiểu thảo, nhưng cuộc sống khó khăn, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, để dành trứng gà còn có thể đến hợp tác xã đổi ít đồ về.”
Thu Tiểu Thiền không giải thích quá nhiều, chỉ vâng một tiếng rồi nói: “Mẹ, sau này con sẽ cố gắng chăm chỉ, nhất định cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”
Sau khi ăn xong, Thu Tiểu Thiền gùi giỏ tre ra cửa cắt cỏ heo, lần này cô chuyên đi về phía bờ sông đầu thôn. Từ xa xa đã nhìn thấy Cố Văn Khiên đang dẫn bò từ chuồng bò ra ăn cỏ.
Cô cũng không đến gần Cố Văn Khiên mà đứng cắt cỏ heo ở vị trí cách anh khá xa.
Hệ thống thấy cô không hành động, nghi ngờ hỏi: “Ký chủ không chuẩn bị hành động à?”
Thu Tiểu Thiền lắc đầu: “Không cần vội, ta phải nắm giữ nhịp sống và làm việc của anh ta.”
Như vật mới có thể lập ra kế hoạch càng tỉ mỉ hơn, dù sao chiêu rơi xuống nước này chỉ có thể sử dụng một lần, phải đảm bảo là hoàn hảo không sơ hở mới được.
Huống chi mài dao cũng không ảnh hưởng chuyện đốn củi, để anh quen với việc cô xuất hiện ở khu vực này thì cho dù cô rơi xuống nước cũng có sức thuyết phục.
Thử nghĩ mà xem, nếu như bỗng nhiên xuất hiện một cô gái, cô ta lại đột ngột rơi xuống nước, bạn cứu cô ta lên cô ta lại ăn vạ bạn, ngốc đến đâu cũng biết đối phương có âm mưu gì!
Hệ thống là AI, không có cách nào xử lý cảm xúc phức tạp của loài người, nếu không cũng không cần người xuyên không hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy nó chỉ có thể tạo tác dụng phụ trợ, quyết sách thực tế vẫn phải để Thu Tiểu Thiền tự định ra.