Cô thở phào nhẹ nhõm, chuyển vào toilet tắm rửa, phía dưới có rất nhiều nước, không tắm thật khó chịu.
Cô bèn đi khỏi phòng ngủ đến nhà vệ sinh cách phòng ngủ của mình không xa, cho nên cô không mặc áo, bởi vì đinh ninh rằng anh trai mình đã ra ngoài rồi cho nên cô không mặc đồ lót ở trên người, ôm ngực rồi lập tức đi ra ngoài.
Không nghĩ tới Tống Triều đã đi ra ngoài nhưng mà quay lại, anh vừa mở cửa đi tới, trông thấy cô đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm bộ ngực, dáng vẻ thế này vô cùng mất mặt, mà cơ thể trần trụi của cô cũng vừa vặn bị tên bại hoại này nhìn thấy.
“A a a sao anh lại về?" Tống Văn Văn bối rối, vội vàng xấu hổ che mặt mình lại.
Sau đó, cô ý thức được có chỗ nào không đúng, nhưng trong chốc lát không nhớ ra được, qua một hồi lâu mới nghĩ đến... Mình đang che kín mặt mình, bộ ngực không có lấy một mảnh vải của cô giờ phút này đã hoàn toàn lộ ra trước mặt anh trai.
Cô lại kêu lên đầy hoảng hốt, hai tay ôm chặt bộ ngực mềm mại tròn trịa kia, bịt chặt lấy chúng.
Tuy nhiên cô vẫn đứng ở nơi đó, giống như một con mèo nhỏ hoảng sợ.
Tống Triều có như thế nào cũng không nghĩ tới em gái của mình sẽ làm ra hành động to gan lớn mật như thế này ở nhà, khoảng cách giữa hai người không quá ba bốn mét, anh đương nhiên cũng nhìn thấy toàn bộ cơ thể yểu điệu với nửa thân trên trần trụi của cô, hơn nữa còn nhìn thấy được một cặp thỏ trắng bé xinh đáng yêu kia, hai núʍ ѵú phấn nộn nhỏ nhắn xinh xắn rất là mê người.
Tuy nhiên anh là anh trai ruột của cô, sao có thể chiếm tiện nghi của em gái mình như vậy?
Tống Triều cuống quít dời tầm mắt, không dám nhìn nữa, nói: "Mau trở về phòng mình đi, mặc quần áo vào.”
Tống Văn Văn thẹn thùng muốn chết, hoàn toàn không dám đi xem ca ca, ôm ngực cúi đầu, trốn về phòng ngủ.
Cô mặc quần áo tử tế, ngồi ở trên giường dựng thẳng lỗ tai nhỏ nghe động tĩnh bên ngoài,
Tống Triều hình như vẫn chưa ra khỏi cửa, cho nên cô cứ thế đợi ở chỗ này, hoàn toàn không dám đi ra ngoài gặp anh.
Đợi hơn hai mươi phút, Tống Văn Văn vẫn không đi ra, Tống Triều biết, cô em gái này của anh hẳn là đang trốn tránh anh.
Vì thế anh đứng ở ngoài cửa phòng của cô, thản nhiên nói: "Vừa rồi anh không nhìn thấy cái gì cả, cho nên em đừng lo, tuy nhiên từ nay về sau em không được làm như vậy nữa, mặc thêm vài bộ quần áo vào trước khi ra khỏi phòng. Anh đi làm đây.”
Nói xong anh lập tức muốn rời đi, Tống Văn Văn lại ở bên trong phản bác: "Em không có lo sợ gì hết, cũng không phải trước kia em chưa từng cho anh xem qua!"
Tống Triều im lặng, nói: "Không lo lắng gì là tốt rồi, mau ra ngoài ăn đồ ăn đi, sắp nguội rồi.”
Lúc Tống Văn Văn đi làm không tự chủ được lại ngẩn người, suy nghĩ về chuyện buổi sáng bị anh trai nhìn thấy ngực của mình, thật xấu hổ quá đi, chắc là bị nhìn thấy hết rồi nhỉ? Cũng không phải anh trai bị cận thị, thị lực của anh ấy siêu tốt là đằng khác!
“Tống Văn Văn, cô làm xong việc rồi à?" Tiền bối Khương Văn Trạch ngồi đối diện dịu dàng hỏi.
“Tống Văn Văn?" Thấy Tống Văn Văn không có phản ứng gì, anh ta lại gọi cô thêm lần nữa.
“Tống…”
“A?" Lúc này Tống Văn Văn mới kịp phản ứng, nhìn về phía vị đại ca nhiệt tình này, "Anh Khương, sao vậy?”
“Buổi tối rảnh không? Anh mời em ăn cơm." Khương Văn Trạch hỏi.
Tống Văn Văn đang muốn lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ đến buổi tối trở về gặp anh trai chắc chắn sẽ rất xấu hổ, hơn nữa ngày hôm qua mình nói với anh Khương mình muốn mời anh ta ăn cơm, cho nên cô bèn cười cười đáp: "Được, tuy nhiên để em mời anh nhé.”