Bênh Vực Người Mình

Chương 9: Cho ôm đùi

Năm nay, sinh viên của Đại học Truyền thông đi huấn luyện quân sự không quá giống các trường khác, các sinh viên được đưa đến doanh địa của Đoàn văn công ở vùng ngoại ô, được các giáo quan của Đoàn văn công tiến hành tập huấn cho bọn họ.

Doanh địa của Đoàn văn công là ở dưới chân núi Bắc Sơn, hoàn cảnh nơi này như một khu rừng tươi tốt rộng lớn, nơi này dựa sát hồ nước, đào hồng liễu lục, ngay cả không khí cũng tươi mát hơn nhiều so với trong thành thị.

Ở trên xe buýt, xa xa có thể trông thấy nóc tòa nhà ở nơi đóng quân, còn có sân thể dục và sân huấn luyện, không ít tân sinh ở các trường học khác cũng được an bài ở bên cạnh để huấn luyện quân sự, chẳng qua nơi đóng quân thì không giống.

Lương Vãn Hạ nhìn phong cảnh bên ngoài, hưng phấn nói: “Cảm giác giống như ra ngoại thành đi dạo chơi ý.”

Cảnh Dao cười cười: “Chờ cậu lưng cõng bao cát chạy quanh núi thì sẽ không nói như vậy nữa, đúng không Nại Nại?”

Nại Nại đeo tai nghe nghe nhạc, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt của cô, làn da trắng như tuyết, đôi con ngươi càng thêm nâu.

Miệng cô khẽ ngâm ca giai điệu, say mê chìm đắm trong ánh mặt trời, đẹp như tinh linh trong rừng sâu.

Cảnh Dao quay đầu nhìn Lâm Tuyết Nhu, cô ta đang bày ra khuôn mặt ghét bỏ, oán giận chỗ ngồi sẽ buýt không sạch sẽ.

Rõ ràng ngũ quan giống Lâm Tuyết Nhu nhưng cố tình hai người có khí chất hoàn toàn khác biệt.

Một ngày nào đó, nếu Nại Nại thật sự xuất đạo thì Cảnh Dao nghĩ tương lai của cô ấy nhất định sẽ càng thêm tỏa sáng hơn ngôi sao của biển cả.

Rất nhanh, xe buýt tiến vào doanh địa, các sinh viên tự tay cầm hành lý, dựa theo sự phân phối ở tầng triệt mà dàn xếp xuống dưới.

Trong đám tân sinh có không hề ít gương mặt quen thuộc đã xuất đạo.

Vừa mới vào nơi đóng quân, ngoài cửa liền xảy ra một trận náo nhiệt không nhỏ.

“Sao lại không cho vào, trợ lý Hoàng tới giúp em trải giường gấp chăn, chẳng lẽ cô định để em tự mình trải giường chiếu à? Cô ấy tới là để chăm sóc sinh hoạt của em.”

“Bạn học này, quy định ở nơi đóng quân của chúng tôi là ngoại ngừ sinh viên thì người không liên quan đều không thể tiến vào.” Người nói chuyện chính là một nữ huấn luyện viên mặc quân phục.

“Cái gì mà người không liên quan? Em nói, cô ấy là trợ lý của em!”

Nữ sinh không chịu bỏ qua này là một người có danh tiếng trong số những tân sinh, Nại Nại nhận ra cô ấy, cô ấy gọi là Diệp Tư Trà.

Tên này có thể nói như là sấm bên tai, từ nhỏ Diệp Tư Trà đã tham gia diễn xuất, nhiều vai nữ chính trong những bộ phim gia đình chính là cô ấy, có thể nói là cô con gái lý tưởng trong cảm nhận của ba mẹ thế hệ trước.

Bởi vì thành danh từ sớm nên Diệp Tư Trà cũng có tính khí lớn, khó hầu hạ, đi chỗ nào cũng dẫn theo hành lý.

“Bạn học, mời phối hợp một chút, đây là huấn luyện quân sự, không thể mang theo trợ lý.”

“Cô có biết em là ai không.” DIệp Tư Trà rất không khách khí mà nói: “Dám nói chuyện với em kiểu đó!”

“Mặc kệ em là ai, quy định chính là quy định.”

Đúng lúc này, trong đám người vang lên một giọng nữ mát lạnh: “Cho dù trước đó bản thân có một chút thành tựu thì cũng không thể kiêu ngạo.”

Nại Nại quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng Lâm Tuyết Nhu từ trong đám người đi tới, chính nghĩa nói: “Ở trong này, xuất phát điểm của chúng ta đều giống nhau, không ai cao quý hơn ai!”

Cảnh Dao và Lương Vãn Hạ đã chuẩn bị sẵn tư thế quần chúng ăn dư, xem kịch vui.

Nại Nại rất hiểu Lâm Tuyết Nhu, chị ta thích nhất là gây náo động, nhất là kiểu trường hợp như này, “sứ giả của chính nghĩa” không ai khác ngoài chị ta.

Diệp Tư Trà hơi hất cằm, khinh miệt liếc mắt quét Lâm Tuyết Nhu một cái: “Cô là ai?”

Trên mặt Lâm Tuyết Nhu lộ ra một nụ cười mỉm khéo léo: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là.........hiện tại mỗi người chúng ta đều ngang hàng! Người khác có thể làm được, vì sao cô không thể?”

Lời vừa nói ra, mấy chị em khuê mật của cô ta liên tục vỗ tay: “Tuyết Nhu nói rất hay!”

“Tuyết Nhu thật chính trực.”

“Đúng vậy, tam quan đúng đắn như này mới mang đến ảnh hưởng tốt cho fans chứ.”

Nhưng mà, cũng chỉ có mấy nữ sinh nghiệp dư không có đầu óc này trầm trồ khen ngợi thôi, những ai có chút danh tiếng.........đều duy trì sự im lặng không nói, không mù quáng hùa theo.

Bọn họ biết rõ “quy tắc” trong vòng luẩn quẩn này.

Mỗi người đều bình đẳng? –––đây chắc chắn là lời nói của học sinh tiểu học.

Thiết lập của Lâm Tuyết Nhu trong giới chính là nữ thần trong trẻo lạnh lùng cao ngạo, nói ra lời như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Lấy địa vị vững vàng của Diệp Tư Trà, Lâm Tuyết Nhu căn bản ngay cả tư cách xách giày cho người ta cũng chẳng có, hiện tại vậy mà lại dám tự đại diện mọi người đứng ra chỉ trích cô ấy, cũng không biết là ngu thật hay giả ngu.

Trợ lý của Diệp Tư Trà thấy nghệ sĩ nhà mình thực sự không xuống đài được, nhanh chóng nói: “Em nhớ ra rồi, mất ngày nay nhà em cũng có một số việc nên muốn về nhà một chuyến, không có biện pháp chăm sóc chị, chị tự mình bảo trọng nhé.”

Nói xong, cô vội vàng rời đi.

“Này, quay lại đây, ai cho cô đi hả, cô đi rồi thì ai trải giường chiếu cho tôi.”

Trợ lý phất phất tay: “Nhờ bạn học giúp đỡ đi ạ, em tin sẽ có rất nhiều bạn học nguyện ý làm bạn với chị! Bye-bye!”

Nói đùa à, Diệp Tư Trà là ai!

Trong số những tân sinh năm nay, vị này hẳn có thể xếp ở trong top 3!

Lâm Tuyết Nhu nhìn vẻ mặt thất vọng của Diệp Tư Trà, cười lạnh nói: “Chuyện của mình thì tự mình làm, đây mới là ý nghĩa của huấn luyện lần này. Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi, dù mình có nổi tiếng thì cũng không được làm kiêu, như vậy mới làm tấm gương tốt cho các fans.”

Lời này vừa nói ra, các bạn học có chút đau đầu, cũng có người yên lặng trợn mắt, đương nhiên......càng nhiều người có tâm lý xem kịch vui.

Huấn luyện viên vừa lòng gật đầu, nói: “Hy vọng các cô cậu có thể học tập bạn này, bạn học, tên em là gì?”

“Lâm Tuyết Nhu.”

Huấn luyện viên vỗ vỗ bả vai của cô ta: “Lâm Tuyết Nhu, tôi nhớ kỹ em.”

Diệp Tư Trà khinh thường, hai mắt gần như hướng lên trời. Cô gia nhập làng giải trí đã lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên thấy một đóa bạch liên hoa ‘thanh lệ xuất trần’ như vậy.

Ăn dưa xong, các sinh viên liền mang theo hành lý đến phòng được phân.

Rất không may, Diệp Tư Trà và ba cô gái Nại Nại được phân tới cùng một phòng trong ký túc xá.

Nại Nại nhìn cô ấy trải chăn, quả thực giống như đang liều nửa mạng già vậy, phần lõi trong chăn lộn xộn thành một tòa núi nhỏ.

Cô thật sự không nhìn nổi nữa, đi tới, tốt bụng cầm lấy chăn của cô ấy: “Tôi giúp cậu.”

Diệp Tư Trà vội vàng nói: “Được được! Phiền cậu rồi! Mấy ngày ngay chiếu cố tôi tốt thì tôi sẽ cho cậu ôm đùi!”

Nại Nại liếc mắt nhìn cô ấy một cái, đưa một góc chăn qua: “Cùng nhau làm, cậu học theo nhé.”

Diệp Tư Trà bĩu môi: “Học thì học, có gì đâu mà khó.”