Mới đi được một đoạn, Lục Tinh Trầm đã nghe thấy tiếng chửi rủa đinh tai nhức óc.
“Khương Tự cút đi, không cho phép mày phá hỏng họp báo của Cẩm Nguyệt! Mỹ nhân sườn xám chỉ có một!”
Giọng nói này vừa dứt, hình như có thứ gì đó vụt bay tới.
“Cô chủ cẩn thận!”
Lục Tinh Trầm không muốn làm tấm chắn thịt người nhưng thân thể lại xuất phát từ bản năng, bước lên trước một bước.
Có thứ gì đó nện vào vai cậu.
Vốn dĩ vệ sĩ có thể cản thành công, nhưng không ngờ động tác của Lục Tinh Trầm còn nhanh hơn mình, thân cao 1m85 che Khương Tự kín mít.
Đập sai người rồi, hình như bọn họ đập vào cậu út Lục gia?
Nhất thời, hiện trường yên tĩnh lại, ngay cả giọng nói vừa ra mặt vì Khương Cẩm Nguyệt cũng im bặt.
Khương Tự khoác bộ sườn xám màu bạc, mặt không đổi sắc đứng yên tại chỗ.
Càng làm nổi bật Lục Tinh Trầm chật vật đứng cạnh.
Thuốc màu vừa rồi bị fans đập vỡ tung trên bờ vai của cậu, phần nhỏ bột màu lam dính trên mặt cậu.
Khương Tự nhăn mày.
Tấm chắn thịt Lục Tinh Trầm không phải lúc nào cũng ở cạnh cô, nếu lần sau không đập lên người Lục Tinh Trầm mà đập trúng người cô thì phải làm sao!
Khương Tự không nhìn Lục Tinh Trầm mà đi tới chỗ fan nam vừa ném đồ.
Lục Tinh Trầm hiểu sai ý, cho rằng Khương Tự muốn lấy lại công bằng cho mình, muốn cản cô nhưng Khương Tự lại nhanh hơn cậu một bước.
Vệ sĩ Lục gia đều được huấn luyện chuyên nghiệp nên nhanh chóng vây xung quanh Khương Tự.
Khương Tự như ngôi sao sáng rực được mọi người vây quanh, ngước nhìn, cô dẫm từng bước nhưng bước chân rất khẽ.
Cuối cùng, đứng yên trước mặt người nọ.
“Câu muốn ra mặt vì Khương Cẩm Nguyệt?”
Ngữ điệu ngọt nhẹ, thấm vào trong gió đông lạnh giá, như rót hơi ấm vào trong gió lạnh.
Người ngoài giới chỉ nghe đồn chứ chưa bao giờ được nhìn Khương Tự ở khoảng cách gần.
Trên mặt Khương Tự đeo khẩu trang đặc biệt được làm từ trân châu, che nửa khuôn mặt nhỏ, để lộ đôi mắt có thần của cô ra ngoài.
Nửa che nửa hở, khiến người ta nhìn mà mơ màng.
Mỹ nhân khuynh thành.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện cụm từ đó. Vậy mà Khương Tự lại hoàn toàn khác với lời đồn.
“Tôi…tôi…”
Fan nam cúi gằm mặt, nói chuyện lắp bắp, một câu hoàn chỉnh cũng nói không rõ.
Hiện trường đều là fans của Khương Cẩm Nguyệt, đối với bọn họ, hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ công khai của Khương Tự thật quá phận, đây rõ ràng là muốn phá hỏng buổi tuyên truyền cho phim điện ảnh mới của Khương Cẩm Nguyệt.
Bọn họ tự phát thành một đội “phản Khương Tự” loại nhỏ, muốn làm cho Khương Tự biết khó mà lui.
Mà lúc này, đội trưởng là cậu ta đã đầu hàng chỉ trong một giây.
Khương Tự thu lại nụ cười, cao cao tại thượng nhìn cậu ta.
“Vệ sĩ, dẫn người này đi, không cho phép cậu ta xuất hiện trong tầm nhìn của tôi lần nào nữa.”
Vệ sĩ không chút lưu tình mang fan nam nọ đi, Khương Tự nhìn đám fans cùng tới đây nằm vùng.
“Các người cũng muốn?”
Các fan đồng loạt lắc đầu, cảnh tượng người vừa rồi bị kéo đi còn rõ ràng trước mắt, bọn họ không có dũng khí trở thành người tiếp theo.
Lúc này, hệ thống có nhắc nhở.
Khương Tự túy ý liếc một cái.
Trong mấy phút ngắn ngủi, giá trị số mệnh tăng mạnh, cô thu hoạch được 1 vạn giá trị số mệnh từ các fans khuynh tình của Khương Cẩm Nguyệt.
“Chị…chị, chị đẹp quá.” Đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nữ ấp úng.
Giây tiếp theo, fan nữ đó nhận ra mình vừa nói gì, mặt bỗng ửng hồng, đỏ từ đầu xuống chân.
Mình là fans của Khương Cẩm Nguyệt mà…
Nhưng các fans ở đây đều không có ai lên tiếng phản bác, bởi vì giá trị nhan sắc của Khương Tự có lực công kích quá lớn, bọn họ đã không nói nên lời chê bai rồi.
Khương Tự chỉ cười cười, xoay người rời đi.
Đương nhiên cô biết mình rất đẹp.
Lục Tinh Trầm lạnh mặt do dự vài giây, sau đó chật vật đi theo sau Khương Tự.
Fans của Khương Cẩm Nguyệt vất vả lắm mới thoát khỏi mỹ mạo của Khương Tự, nhanh chóng nhận ra một vấn đề mới.