Thầy Giáo Bị Thao Đến Khóc

Chương 18

Mạnh Vũ hơi sửng sốt, sau đó nghiến răng nghiến lợi mắng: "Con đĩ, đừng có dừng lại, tiếp tục đi, chồng sẽ xuất tinh cho em!"

Dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Vũ chậm rãi bị rút ra, sau đó chậm rãi đút vào, Lục Viễn cố hết sức dùng mông đối mặt với Mạnh Vũ, rêи ɾỉ: "Chồng, chồng giỏi, đυ. mạnh vào đi, nhanh lên."

Mạnh Vũ trên mặt lộ ra nụ cười, "Nhanh hơn à? Nhanh như vậy đã đủ chưa?"

Lục Viễn cả người run lên, cắn môi kêu to: "Đúng vậy, nhanh lên, nhanh lên, a a a, thật là sướиɠ!"

"Được, thầy giáo Viễn, thầy không cần phải được dạy để rên ra trên giường, cơ bản bẩm sinh thầy đã biết rên la như thế nào rồi."

Lục Viễn ngây người, bị đυ. ©ôи ŧɧịt̠ của anh cũng đã cương cứng, cắm thẳng lên ga trải giường, từ trong c̠úc̠ Ꮒσα chảy ra một chất lỏng trong suốt.

Lục Viễn thề chết rằng anh sẽ không nói với Mạnh Vũ rằng trong ba ngày qua, anh thường xuyên không ngủ được vào nửa đêm và thủ da^ʍ với những bộ phim sεメ tải xuống từ máy tính.

Anh có vẻ rất điên cuồng, thủ da^ʍ không thể khiến anh xuất tinh, anh phải dùng một cái gì đó để thâm nhập vào c̠úc̠ Ꮒσα để đạt được cực khoái.

Hơn nữa, những lời tục tĩu này một khi nói ra, bọn họ cũng không cảm thấy quá xấu hổ.

Lục Viễn không thể diễn tả cảm giác này bằng lời, mặc dù Mạnh Vũ đã ngược đãi anh, đánh đập anh, mắng mỏ anh và thậm chí lột trần anh ta trước mặt người khác.

Nhưng thân thể của anh lại cảm nhận được một loại kịch liệt kɧoáı ©ảʍ, hiện tại điều muốn làm chính là gào thét đến cổ họng khàn khàn, cho đến cái gì cũng không nghĩ được nữa.

"Ah, uh, thôi nào, đυ. tôi, đυ. tôi, tôi không muốn sống nữa! Ahhhhhhhh."

Lục Viễn thanh âm rất nhanh trở nên khàn khàn, anh biết trong phòng khách có bốn người, kêu một tiếng đều sẽ lọt vào tai bọn họ.

Xấu hổ, bẩn thỉu, nhục nhã, những cảm giác này đan xen vào nhau và trở thành một kɧoáı ©ảʍ điên cuồng khó tả.

Mạnh Vũ đẩy nhanh tốc độ va chạm, mỗi lần ©ôи ŧɧịt̠ chọc vào thật sâu, kɧoáı ©ảʍ râm ran lan nhanh từ nơi tiếp giáp của hai người.

"Kêu to lên đi, Thầy giáo, để cho bốn tên ngốc kia nghe, cho bọn biết thầy là ai, ©ôи ŧɧịt̠ của ai có thể đυ. thầy xuất tinh!"

"A ha, tôi là của cậu, chỉ có cậu, mới có thể đυ. tôi, a a, tôi sắp xuất, tôi sắp xuất, a a a!"

Lục Viễn rùng mình và phun tϊиɧ ŧяùиɠ của mình, lần này anh lại bị Mạnh Vũ đυ. đến tự xuất tinh, cảm giác như bị co giật.

Không thấy Lục Viễn xuất tinh quá nhiều, nhưng thời gian cũng không ngắn, đảo mắt một cái lại ngất đi.

Mạnh Vũ bế anh lên, áp mặt đối mặt, "Này! Còn chưa xong, mở mắt ra!"

Lục Viễn sững sờ mở mắt ra, lẩm bẩm nói: "Cậu gϊếŧ tôi đi, tôi không muốn sống nữa."

Mạnh Vũ hừ lạnh một tiếng, cởi bỏ thắt lưng trói cổ tay Lục Viễn, để anh ngồi lên người cậu, lại đút vào.

"Ah.."

Lục Viễn thân thể mềm nhũn, vô ý thức ôm lấy cổ Mạnh Vũ, ngồi đối diện bị giao cấu, anh hận không thể tìm được một cái khe hở mà chết.

"Thầy muốn chết trước khi tôi xuất tinh sao?"

Mạnh Vũ nhéo cằm Lục Viễn, ép anh ngẩng đầu lên, "Vừa rồi khẩu da^ʍ rất hay? Là thầy tự học sao, rất có cảm giác, còn hấp dẫn hơn cả mấy con đĩ đực làm việc nhiều năm nữa. Sao nào? Bây giờ vui chơi xong lại muốn quay lưng phải không?"

Lục Viễn không chịu được xấu hổ cùng phẫn nộ, khàn giọng nói: "Cậu đừng nói nữa, có thể đừng nói nữa được không?"

Nhưng Lục Viễn càng không muốn, Mạnh Vũ càng muốn nói ra, cậu thích nhìn Lục Viễn bị du͙© vọиɠ khống chế, sướиɠ nhưng không cam lòng ngoan ngoãn khuất phục.

Thầy ấy rõ ràng là một con BOT nhỏ thuần chủng, à không, là một con BOT già, tại sao miệng thầy ấy lại cứng rắn như vậy?

Mạnh Vũ ôm chặt lấy eo của Lục Viễn, đẩy từ dưới lên cái dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đang ra vào trong lỗ hồng của anh.

Mạnh Vũ cúi đầu nhìn cái dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn của Lục Viễn, duỗi tay muốn chộp lấy.

"Này, Thầy giáo à, tôi biết những tiếng la hét dâʍ đãиɠ vừa rồi của thầy là nửa thật nửa giả. Lần này tôi muốn nghe toàn bộ sự thật. Tôi chưa bao giờ phục vụ người khác như thế này trước đây. Thầy nói cái gì thì cũng phải cho tôi một chút vừa lòng."

"Cậu, Cậu lại muốn làm gì? A!"

Dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Vũ mỗi lần sẽ đâm vào một nơi nhất định, khiến toàn bộ lưng của Lục Viễn tê liệt.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Lục Viễn cứng lại và nở to nhanh chóng trong tay của Mạnh Vũ, Lục Viễn vừa trải qua kɧoáı ©ảʍ, giờ lại trong một loại đau đớn vặn vẹo.

"A, Mạnh Vũ, cậu, chậm một chút, ha ha."

Lục Viễn hai gò má đỏ bừng, lên xuống va chạm, cùng lúc đó, Mạnh Vũ đang lải nhải trêu chọc đầu dươиɠ ѵậŧ của anh, nhịn không được nở nụ cười.

"Thế nào, thầy giáo? Tôi giúp thầy thủ da^ʍ, thầy giúp tôi sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠, xì xì, a, biểu hiện của thầy bây giờ thật tốt, thật sự nên chụp ảnh của thầy đăng lên mạng cho mọi người xem. Xem đi, bình thường thầy rất tôn nghiêm, Thầy giáo nghiêm túc, thầy ở trên giường như thế nào mà thô bạo như vậy, bắn mấy lần rồi vẫn có thể cương cứng được."

Lục Viễn lúc này thực sự bị đυ. rất sướиɠ, Mạnh Vũ mắng anh ta là một kẻ đĩ điếm dâʍ đãиɠ, nói anh là một cô gái điếm, anh nghe thấy điều đó trong tai, và thay vì cảm thấy xấu hổ, anh ta càng cảm thấy thích nhiều hơn.

Tiếng khóc trở nên khác trước, không phải kiểu gào thét cuồng loạn mà là tiếng thở dốc, rêи ɾỉ khe khẽ.

"Hừ, Mạnh Vũ, Mạnh Vũ, quá nhanh quá nhanh, tôi không muốn nữa, Mạnh Vũ, a ha."

Lòng Mạnh Vũ nóng như lửa đốt, cậu siết chặt cổ Lục Viễn, gắt gao chiếm lấy đôi môi anh.

Môi và lưỡi quyện vào nhau, vành tai và thái dương cọ xát vào nhau, vì nụ hôn quá mãnh liệt nên nước bọt chảy xuống khóe miệng.

"Ừm, hừ, a, thật thoải mái, a ha."

"Gọi tôi là Đại Vũ.."

"Đại Vũ, chịu không nổi nữa, để cho tôi bắn, a a a!"

Lục Viễn và Mạnh Vũ cùng nhau xuất tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào ruột khiến Lục Viễn run lên.

Mạnh Vũ cắn cổ Lục Viễn, nghiến răng nghiến lợi: "Ah...ahh..."

Lục Viễn ngửa đầu ra sau, thân thể co quắp co giật, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ khe hở giao nhau tràn ra, chứng tỏ Mạnh Vũ đã bắn rất nhiều.

"Ah..ah..."

Mạnh Vũ cũng rất sướиɠ, tâm hồn như muốn bay lên, "A, thầy ơi, tôi đυ. không biết bao nhiêu c̠úc̠ Ꮒσα rồi, nhưng của thầy là tuyệt nhất."

Sau khi cơn cực khoái kí©ɧ ŧɧí©ɧ qua đi, cả hai ngã xuống giường, cả hai đều có chút bối rối.

Mạnh Vũ nhắm mắt lại hôn lên cằm Lục Viễn cùng trái cổ của Lục Viễn, nhỏ giọng nói: "Thầy giáo Viễn, c̠úc̠ Ꮒσα của thầy nóng như vậy, tôi không muốn rút ra, cứ như vậy cắm vào đi, nếu thầy là con gái, hai chúng ta hôm nay làm như vậy, khẳng định chắc chắn sẽ mang thai, thật sự nếu thầy sinh con cho tôi, tôi nhất định sẽ chấp nhận đứa con này.”

Nhưng Lục Viễn lại không để ý tới Mạnh Vũ, anh đã ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, trên môi mang theo nụ cười, ôm chặt Mạnh Vũ không buông.

Mạnh Vũ bất đắc dĩ cười cười, chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, lau qua cho Lục Viễn một cái, sau đó bắt đầu giúp anh mặc quần vào.

Lục Viễn bàng hoàng đưa tay ra, không biết làm sao mà chính xác, ấn vào đũng quần của Mạnh Vũ.

Ngay sau đó, Lục Viễn đã nói một điều gần như khiến đồng chí Mạnh Vũ phát điên.

"Ah, Tiểu Du, đừng đi."

Mạnh Vũ sửng sốt một chút, thầy nói cái gì? Tiểu Du?

Ông chú già này bị anh ta đυ. đến sướиɠ như vậy, miệng lại còn gọi tên Tiểu Du?