Lục Hà Dương dùng bàn tay che đi biểu cảm lúng túng của mình, đầu ngón tay nặng nề xoa huyệt thái dương, tận đến lúc xoa đến đỏ bừng: “Được rồi, anh đừng nói nữa. Tôi sẽ trả tiền để làm lại, nhưng tôi không lấy đồ.”
Cúp điện thoại xong, Lục Hà Dương phát hiện Lục Tuần ở trần, đeo một cái tạp dề, bưng chảo, từ cửa phòng ngủ nhìn ra vừa lộ đúng nửa khuôn mặt, cậu cười híp mắt hỏi: “Anh ăn trứng ốp lết thế nào?”
Lộ ra khỏi tạp dề là những khối cơ bụng rõ ràng ngang dọc như những thửa ruộng, Lục Hà Dương thất thần một lúc, bỗng nhớ tới nội dung xấu hổ hai người nói trước lúc có điện thoại.
“Tôi nói chúng ta không liên quan đến nhau mà, cậu cút ra ngoài cho tôi.”
“Lục Hà Dương.” Lục Tuần cười cười: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã biết tính cách anh lạnh lùng, rất khó gần.”
“Đừng quên, mười năm trước là anh quyến rũ tôi.”
Lục Hà Dương bị bắt ép ấn ngồi xuống trước bàn ăn, đối mặt với trứng ốp lết vàng óng trong đĩa mà ngẩn người.
Thật ra Lục Tuần nói không sai, bọn họ thật sự không tính là thuần khiết.
Mười năm trước, Lục Tuần tiến vào phòng ngủ của anh từ ban công, dùng mũi dao chặn trước mí mắt anh, lúc đó là Lục Hà Dương nói anh có thể để cậu thoải mái làm mọi việc. Là anh trai, chính anh đã dạy cậu trở nên sa đọa.
“Tôi đưa cho anh cái rán ngon nhất.” Lục Tuần nói: “Tôi được học câu chuyện Không Dung chọn lê, anh là một người anh trai, nên nói cảm ơn với tôi.”
“... Cảm ơn.”
Nhận được lời đáp lại của đối phương, Lục Tuần nhấc đũa lên, lộ ra biểu cảm hài lòng.
Lục Hà Dương ăn một quả trứng gà, thật ra rán rất vừa tầm, chỉ cần thêm một chút nước tương là được. Cậu vẫn biết dạ dày của anh rất yếu, sữa bò được cố tình hâm nóng, nhưng anh không muốn thưởng thức.
Tâm trạng của anh rất loạn, hình như rõ ràng nhất chính là anh không nên uống say rồi không kiểm soát được mình, lại càng không nên dẫn theo người này vào trong nhà.
“Vậy chừng nào thì cậu…”
“Tôi cũng không định đi.” Lục Tuần đoán trước được câu hỏi của Lục Hà Dương: “Anh xem, tôi đã chết rồi, không có chỗ ở, không có chứng minh thân phận, tôi chỉ có thể ở lại chỗ của anh thôi.”
“Như anh biết, tôi rất giỏi làʍ t̠ìиɦ.” Lục Tuần nén cười, lập tức nói bổ sung trước khi Lục Hà Dương nổi giận: “Đương nhiên nếu như anh không cần thì tôi có thể làm việc nhà, làm việc cũng không tệ lắm đâu.”
Thật ra nếu như bọn họ là anh em bình thường giống như hàng nghìn anh em khác thì ngủ cùng trên một cái giường, ăn cơm chung trên một chiếc bàn, từng đá cầu chung, từng đánh nhau, từng cướp cô gái với nhau, cùng nhau lớn lên,... Nếu như vậy thì có lẽ Lục Hà Dương sẽ quản lý cậu.
Nhưng quan hệ của anh và Lục Tuần như thế nào chứ?
Bọn họ đã từng thân mật da thịt với nhau, còn là kẻ thù từng hướng lưỡi dao về nhau.
Lục Hà Dương biết rõ Lục Tuần hận anh, sau khi anh trở về nhà họ Lục, ngày nào Lục Tuần cũng đều hận anh. Mà Lục Tuần cũng là một vết nứt không thể xóa được giữa Lục Hà Dương và cha mẹ.
Mười ba năm trước, Lục Hà Dương không phải họ Lục, anh họ Lâm. Lâm Hà Dương mười sáu tuổi tan học về đến nhà, nhận ra sắc mặt cha mẹ nuôi rất khó coi, còn có một đôi nam nữ trung niên xa lạ ngồi trong nhà, nhìn thấy anh thì lau nước mắt, nói anh là con trai thất lạc bị lừa bán nhiều năm của bọn họ. Sau khoảng thời gian ngạc nhiên ngắn ngủi, Lâm Hà Dương bình tĩnh thu dọn hành lý. Sáng sớm hôm sau đã theo cha mẹ ruột là Lục Bỉnh Văn và Tô Mai rời khỏi thành phố Hải Hà mà anh đã sinh sống mười sáu năm, chuyển tới thành phố Gia Hữu sống cùng cha mẹ ruột.
Tận đến lúc vào nhà ở, Lâm Hà Dương mới biết cha mẹ cho rằng không bao giờ tìm được anh nữa, những năm qua đã nhận nuôi một thiếu niên khác tên là Lục Tuần. Cậu chơi món đồ chơi ngày xưa của anh, chiếm mất căn phòng ngày xưa của anh.
Thiếu niên này khác hoàn toàn so với người ít lời như anh, giống như cây cối phát triển một cách man rợ, như mặt trời chói mắt ngày hè, là loại dáng vẻ của một người con trai đúng ý muốn của người lớn trong nhà.
Lục Tuần ôm bóng mở cửa nhà, chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ, mùi mồ hôi trên cơ thể bốc lên, mang theo hơi thở nóng rực. Ý cười trên khuôn mặt Lâm Hà Dương lập tức biến thành tro bụi khi nhìn thấy người mở cửa.
“Tới đây gọi anh trai nào.” Cha Lục Bỉnh Văn dặn dò cậu, trên mặt là nụ cười lúng túng. Bởi vì lúc trước họ cũng không xác nhận với ngân hàng gen là con trai bọn họ nên bọn họ vẫn chưa nói rõ chân tướng việc này cho Lục Tuần.
Lục Tuần lạnh lùng nhìn Lâm Hà Dương một cái, xoay người đi vào nhà, cửa bị đập tạo ra tiếng vang.
Lục Tuần nói không sai, Lâm Hà Dương tự nhận mình lạnh lùng, anh thích ứng rất tốt, cắt đứt quan hệ với cha mẹ nuôi chỉ trong một sớm một chiều, không hề dây dưa dài dòng hay lưu luyến. Thật ra anh cũng không có quá nhiều ký ức và tình cảm với vợ chồng Lục Bỉnh Văn, nhưng lại làm ra vẻ muốn được che chở, tình cảm sâu đậm, cố ý làm bọn họ vui lòng. Lúc anh mở vali mình mang đến ra, bên trong thậm chí còn không có chút dấu vết của quá khứ, chỉ có một ít tài liệu học tập.