Thấy cô đồng ý, Tô Mộ Thần từ từ thả lỏng lông mày đang cau lại.
"Tôi mặc kệ cô có ý định hay không muốn có thai, hiện tại đã là kết quả như vậy, vậy cô cứ an phận mà sinh một đứa con ngoan, để nó bình an sinh ra. Cô hiểu không?"
“Tô tổng, sau ngày hôm đó, tôi có uống thuốc.” Cô yếu ớt nói.
“Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, cứ như vậy đi.”
Trong giọng điệu của Tô Mộ Thần có chút giấu không được bực bội, lại tiếp theo nói: "À, nhân tiện, công ty tạm thời đừng đến nữa. Sau khi sinh xong, cô nếu muốn trở về, tôi cũng không ngăn cản"
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Từ giờ trở đi mỗi tháng tôi sẽ chuyển cho cô 30 vạn, đừng keo kiệt chuyện ăn uống, chỉ có ăn uống bồi bổ cơ thể thật tốt mới có thể sinh ra đứa trẻ khỏe mạnh"
Cố Phồn Tinh nhỏ giọng: "Cảm ơn Tô tổng"
"Cô không cần cảm ơn tôi, tôi đều là vì đứa bé."
Cố Phồn Tinh hít sâu một hơi: "Tô tổng, tôi biết."
Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy trong bụng phát ra một tiếng "ục ục".
Cố Phồn Tinh trên mặt xấu hổ: "Tôi còn chưa ăn tối, tôi đói."
Tô Mộ Thần xoay người dẫn cô đi tới nhà ăn, ngoài miệng oán trách: "Xong việc rồi còn không ăn, cô làm gì? Nếu cô đói, đứa bé trong bụng cũng sẽ đói theo."
Cố Phồn Tinh khóe miệng mấp máy, cuối cùng chỉ nói: "Sẽ không có lần sau."
Đồ ăn là do Tô Mộ Thần mang về, do đầu bếp ở nhà cũ nấu, Tô phu nhân đặc biệt yêu cầu Cố Phồn Tinh ăn nhiều hơn.
Hai người trầm mặc không nói ăn xong cơm. Cố Phồn Tinh đứng dậy đang định thu dọn bàn ăn, lại bị giọng nói lạnh lùng của Tô Mộ Thần ngăn lại: "Cô đến đây không phải làm việc, trở về phòng đi, không cần ở đây."
Trước mệnh lệnh của hắn, cô chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo.
"Tô tổng, tôi ở phòng nào?"
“Cô tự tìm phòng cho khách ngủ đi, không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi.” Tô Mộ Thần nói xong liền rời khỏi nhà ăn trước.
Cố Phồn Tinh kéo vali đi vòng quanh nhà như ruồi nhặng không đầu, vài phút sau mới tìm được phòng cho khách. Căn phòng có diện tích không nhỏ, có phòng tắm riêng, nội thất đầy đủ, cô xem xét từ trong ra ngoài liền rất hài lòng.
Chậm rãi treo quần áo vào tủ, đi tắm rồi leo lên giường.
Cô nhìn xuống bụng dưới của mình, trong lòng rối bời cảm xúc, nhất định phải thực xin lỗi với đứa bé này.
"Bảo bối, không phải mẹ không muốn con, mà là hiện tại mẹ thật sự không có khả năng muốn con..."
Cô gục xuống bả vai, lấy tay che mặt, nước mắt chảy dài trên kẽ tay.
Thay đổi nơi khác ngủ, Cố Phồn Tinh ngủ không ngon, buổi sáng thức dậy với hai quầng thâm dưới mắt
Tắm rửa sạch sẽ xong, cô thay quần áo rồi ra khỏi phòng. Cô tìm nhà bếp muốn làm bữa sáng, nhưng khi đi ngang qua nhà ăn, lại thấy ai đó đang bận rộn.
Bữa sáng được bày lên bàn, nghe thấy động tĩnh, cô gái quay đầu cười với Cố Phồn Tinh: "Chào buổi sáng, cô Cố. Tôi là chuyên gia dinh dưỡng mới Trương Ninh, từ giờ trở đi tôi sẽ phụ trách chế độ ăn uống của cô."
Cố Phồn Tinh không nghĩ tới mới sáng sớm đã có người đến, hướng cô ấy ôn nhu cười: "Xin chào."
"Đây là bữa sáng của ngày hôm nay, mời dùng."
"Tô tổng đâu? Hắn cũng ăn đồ ăn giống tôi sao?" cô hỏi.
Trương Ninh nói: "Tô tổng vừa lại đây, uống một tách cà phê đen rồi rời đi."
“Ồ.” Cố Phồn Tinh cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, nếu như không phải mang thai, lúc này cũng nên đi ra ngoài
Cô đang nghĩ ngợi sau đó, một tin nhắn hiện lên trên WeChat, là một khoản chuyển tiền từ Tô Mộ Thần. Cô lưỡng lự một lúc, rồi lúng túng bấm lấy tiền.
Cố Phồn Tinh buổi sáng rất ít ăn sáng, đột nhiên thay đổi sinh hoạt làm việc cùng nghĩ ngơi, vẫn có chút không thoải mái. Bữa sáng cũng không ăn nhiều, cùng Trương Ninh nói một tiếng, vội vàng định trở về phòng
Trương Ninh thấy cô ăn không nhiều, nhanh chóng ngăn lại: "Cô Cố, bữa sáng cô ăn không đủ, cô ăn nhiều một chút đi, nếu không tôi cũng không giải thích được với Tô tổng."
"Cô cùng hắn nói cái gì?" Cố Phồn Tinh khó hiểu hỏi.
"Cô Cố, chúng tôi cũng có nguyên tắc làm việc của mình, cô ăn bao nhiêu, ăn nhiều cái gì, ăn ít cái gì, chúng tôi đều có ghi chép và báo cáo với khách hàng."
Cố Phồn Tinh nhìn bảy tám loại thức ăn trên bàn, chỉ chỉ hỏi: "Vậy tôi nhất định phải ăn hết sao?"
Trương Ninh cười nói: "Không cần."
Cô ấy đẩy hai ba món qua: "Ăn mấy cái này là được."
Cố Phồn Tinh không có biện pháp, biết chính mình không thể ăn hết, Tô Mộ Thần nhất định cũng sẽ mắng cô, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống ăn tiếp.
Sau khi ăn đủ số lượng quy định, Cố Phồn Tinh ợ hơi. Trong hai năm làm việc vừa qua, đây là bữa sáng no nhất mà cô được ăn.
Cô trở về phòng, nghỉ ngơi một lúc lâu hiếm có, cô muốn ngủ tiếp một giấc rồi mới dậy đi bệnh viện gặp mẹ.
Cô vừa nằm xuống giường chưa nhắm mắt được ba phút thì chuông điện thoại đột ngột reo lên.
"Xin chào."
Cuộc gọi là do cô thư ký nhỏ đang là thực tập sinh gọi đến, cô ấy cũng thường chăm sóc cho Cố Phồn Tinh, quan hệ giữa hai người rất tốt.
"Chị Cố, Tô tổng nói chị tạm thời sẽ không đến làm việc. Chị từ chức sao?" Hàn Vân Du thấp giọng hỏi.
Cố Phồn Tinh mỉm cười: "Không có, chị đang nghĩ phép nên muốn nghỉ ngơi thật tốt."
"Chị định nghỉ bao lâu?" Hàn Vân Du hỏi: "Chị không đến, em không biết nên làm gì. Mấy người đó cái gì cũng không dạy em, hại em bị Tô tổng mắng."
Cố Phồn Tinh nhỏ giọng an ủi: "Dũng cảm lên, em có thể làm tốt hơn mà không có chị. Có một cuốn sổ ghi chú trong ngăn kéo bên trái bàn làm việc của chị, ghi lại một số điều về Tô tổng, em cầm đi nhìn xem. Còn có, Tô tổng muốn cái gì cũng phải nghiêm túc, không thể qua loa. Được rồi, em mau làm việc gì, có việc gì thì gọi cho chị"
Cố Phồn Tinh nằm ở trên giường thở ra một hơi, không cần đi làm cảm giác thật tốt.
Nhắm mắt lại, vừa mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, điện thoại lại vang lên.
Cô nhắm mắt lại trả lời: "Ai?"
"Thư ký Cố, cô mau đến công ty đi, có mấy hạng mục cô đi theo Tô tổng làm biên bản cuộc họp, lần sau sẽ dùng đến, còn có rất nhiều tài liệu quan trọng do cô phụ trách. Tô tổng không cho chúng tôi chạm vào"
Người gọi là Thư ký Dương làm việc lâu hơn cô, nhưng lại không được trọng dụng bằng cô. Trong toàn bộ Văn phòng Tổng thư ký, Tô Mộ Thần rất coi trọng Cố Phồn Tinh, tương đối chuyện quan trọng sẽ giao cho cô làm. Cô đột ngột cảm thấy có chút phiền phức
Cô đứng dậy, trang điểm nhẹ, mặc lên đồ tây rồi xách cặp công văn đi ra ngoài.
Cô bắt taxi đến công ty, vội vàng đến văn phòng tổng thư ký.
"Hừ, ỷ vào việc được Tô tổng trọng dụng, nói nghĩ phép liền nghĩ phép, ai lại không biết tổng thư ký chúng ta đi nghỉ cùng với Tô tổng?" Thư ký Dương thấy cô đến, ngữ khí liền kỳ quái :"Nghĩ liền nghĩ đi, công tác giao tiếp cũng không làm tốt, thực sự cho rằng công ty là do gia đình cô ta điều hành sao?"
"Thư ký Dương, cô đừng nói lung tung, cẩn thận có người kiện cô đấy."
Thư ký Dương cười không cho là đúng: "Thư ký Cao, chúng ta không làm gì sai, sợ cái gì?"
Cố Phồn Tinh ngồi ở bàn làm việc, đối với cuộc đối thoại giữa hai người cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Năng lực của cô được Tô tổng coi trọng nên đương nhiên người khác sẽ ghen tị. Cô cũng có điểm mấu chốt của mình, chỉ cần không liên quan đến lợi ích của bản thân, người khác có nói vài lời âm dương cũng không để ý. Cô lười lãng phí thời gian vào những việc như vậy, cô đến để làm việc kiếm tiền chứ không phải để kéo bè kéo phái
Thấy cô đến, Hàn Vân Du tự nhiên vui mừng khôn xiết, ghé sát vào cô thì thầm: “Chị Cố, đừng nói chuyện với bọn họ.”
Cố Phồn Tinh bật máy tính, hướng cô ấy cười cười:" Chị lười phản ứng lại lắm, nếu không cũng đã sớm tức chết"