Trọng Sinh 70: Cô Vợ Nhỏ Của Tên Tháo Hán Ngây Thơ

Chương 13

Edit: Mây

Diêu A Thúy nghi ngờ ăn thử một miếng cơm, vừa mới đưa vào miệng, bà đã ngây ngẩn cả người, đúng là cơm thật sự rất ngon, chưa bao giờ bà ăn được bát cơm nào ngon như này.

Trước kia, Diêu A Thúy từng làm việc cho một gia đình giàu có, bà cũng từng được ăn cơm triều cống thời xưa, nhưng hương vị cũng không ngon bằng hôm nay.

Chẳng lẽ là lâu lắm rồi không được ăn ngon, lưỡi sinh ra vấn đề?

Diêu A Thúy ăn thêm một miếng cơm, cẩn thận nhai, quả thực rất thơm, bà không khỏi tự hỏi: “Cơm nay đổi mùi vị à?”

Cố Đường Đường hơi chột dạ, gạo này là cô lấy ra từ trong không gian, hệ thống nói không gian có linh khí, nếu để đồ trong đó một thời gian sẽ có tác dụng thần bí, chẳng lẽ tác dụng thần bí ấy chính là làm gạo ăn ngon hơn sao?

“Cơm vốn có mùi vị như vậy mà, nội và anh trai có lẽ lâu rồi chưa ăn cơm trắng thuần nên mới thấy vị lạ, nhân lúc còn nóng hai người mau ăn đi.”

Diêu A Thúy gật đầu, tán đồng nói: “Đường Đường nói đúng, đã lâu rồi chúng ta chưa được ăn ngon, hôm nay phải ăn bằng hết mới được.”

“Dạ!”

Hạ Trường Trụ là người vui vẻ nhất, lượng cơm nạp vào bụng anh thường rất lớn, bình thường nửa đêm anh đều bị lay tỉnh dậy vì đói, cũng chỉ có thể uống nước cho đỡ trống bụng. Đến tận hôm nay anh mới có thể được ăn no lần nữa, đêm nay chắn chắn sẽ không phải tỉnh dậy vì đói.

Ba người cùng nhau ăn sạch một nồi cơm, hai tô thức ăn lớn. Ngay cả cơm cháy cũng bị Hạ Trường Trụ rưới thêm nước canh gà ăn hết.

“Ợ……”

Hạ Trường Trụ thỏa mãn, ăn no thật thoải mái, nếu sau này đều có thể được ăn no...Không được, anh không thể quá tham lam, bây giờ chỉ cần một tháng được ăn một bữa no nê như vậy là anh đã cảm thấy thoả mãn lắm rồi.

Đêm đã khuya, thôn Cố gia tối om, Cố Đường Đường và Diêu A Thúy đều đã ngủ say, Hạ Trường Trụ cũng thế.

Bọn họ không biết chính là theo nhịp hơi thở, các lỗ chân lông trên da thải ra những chất bẩn nhỏ cực kì mịn, nhưng chỉ có một chút thôi, bằng mắt thường không thể nhìn thấy được.

...........

Bình minh ngày hôm sau, Diêu A Thúy tỉnh dậy sớm nhất, bà cảm thấy trên người dính nhớp nháp khó chịu, thấy vậy Diêu A Thuý vốn yêu thích cái sạch lập tức đi nấu nước, chuẩn bị tắm rửa.

“Lạ thật, nay eo mình không còn đau nữa?”

Diêu A Thúy kinh ngạc phát hiện, cái eo già nua đã hành hạ bà nhiều năm nay lại nhẹ nhàng thoải mái đến không ngờ, trước kia cứ mỗi sáng thức dậy bà luôn cảm thấy thân thể nặng trĩu nhọc nhằn, chân bước đi không nhanh, vậy mà hôm nay thân thể bà lại nhẹ ngàng giống như chim én, cảm giác rất mới lạ.

Vươn vai mấy lần, Diêu A Thuý lại càng thấy vui vẻ hơn, nước nóng đun xong bà liền đi tắm, toàn thể xác tinh thần thực sảng khoái.

Mọi hôm Cố Đường Đường sẽ ngủ nướng đến trưa mới dậy, nhưng hôm nay Diêu A Thuý đã gọi cô dậy sớm, “Nhanh lên, hôm nay chúng ta phải vào thành.”

“Dạ.”

Cố Đường Đường lười biếng duỗi người, chợt nhận ra có điều gì đó không thích hợp, cô cảm giác như có thứ gì đó dính vào người mình, cảm thấy không thoải mái, sờ lên mặt thì phát hiện nó dính nhớp, có mùi khó ngửi.

“Người con bẩn quá, nội ơi con đi tắm cái đã.”

Cố Đường Đường ghét bỏ kêu lên, thứ cô không chịu được nhất chính là bẩn thỉu, cô nhất định phải đi tắm rửa sạch sẽ cái đã.

Diêu A Thúy hơi khó hiểu, cảm thấy có chỗ nào không đúng, bà và cháu gái đều thích sạch sẽ, sao đột nhiên cả hai đều bẩn?

Chuyện gì thế này?

Diêu A Thúy đau đầu, cũng lười suy nghĩ, bà đi đun tiếp một nồi nước lớn, để Cố Đường tắm xong, bà sẽ thay cho con bé bộ quán áo xinh đẹp nhất rồi thắt thêm hai cái bím tóc đen.

“Đường Đường, vết thương trên cổ con khỏi rồi à?”

Diêu A Thuý vui mừng khi thấy vết siết hằn đáng sợ trên cổ cháu gái bà đã biến mất, làn da dường như trắng hơn và mềm hơn như quả trứng gà mới lột vỏ.

Cố Đường Đường sờ cổ, phát hiện cơn đau đã biến mất, cô lại đi soi gương, phát hiện vết thương cũng mờ dần, hơn nữa cô cảm thấy bản thân xinh đẹp hơn.

Sao lại thế này?

Ra vậy! Tác dụng thần bí của gạo trong không gian hoá ra là loại bỏ độc tố ra ngoài cơ thể, ngoài ra còn làm đẹp.

“Nội, nội thấy cả người có khoẻ không?” Cố Đường Đường quan tâm hỏi.

Diêu A Thuý hưng phấn lắc cánh tay cô, vui vẻ nói: "Hôm nay bà cảm thấy rất thoải mái, chặt củi cũng không có vấn đề gì!"

Cố Đường Đường đại khái khẳng định, đây nhất định là tác dụng của gạo trong không gian, nếu sau này cô mua thêm gạo và tích trữ trong không gian, thân thể của bà nội nhất định sẽ càng ngày càng cường tráng.

“Nội, bà cứ làm việc tích đức từ thiện, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ bà sống lâu đến 150 tuổi!”

Miệng Cố Đường Đường nói ngọt hơn cả mật, làm bà già này vui đến quên trời đất, lại gõ nhẹ trán cô, giả vờ dỗi nói: “Bà sống lâu như vậy làm gì, chỉ cần cháu và Trường Trụ kết hôn, lập nghiệp sống tốt với nhau, là bà yên tâm rồi.”

“Cháu và anh trai mỗi người sẽ ngày càng tốt hơn, sau này cháu kết hôn cháu sẽ sinh cho bà thật nhiều chắt ngoại nha, được không?”

“Được, bà chờ!”

Diêu A Thúy cười, nước mắt chảy ra, thầm mường tượng ra khung cảnh một đám củ cải nhỏ lẽo đẽo theo mình, gọi bà ơi bà ơi, ai nha, thật mỹ mãn biết bao!

Hạ Trường Trụ đến nhà ăn sáng, vừa vào cửa đã bị Diêu A Thúy ghét bỏ đẩy đi tắm rửa, “Hôm qua cháu không tắm phải không, cả người hôi quá, đi tắm trước đi rồi hãy vào ăn.”

“Tắm sạch vào!”

Hạ Trường Trụ không hiểu nổi, đành phải đi tắm rửa, rõ ràng tối hôm qua trước khi ngủ anh đã tắm rồi, làm sao mà hôi người được?

Cố Đường Đường cũng nhận thấy vết thương trên cánh tay của Hạ Trường Trụ đã đóng vảy, hiển nhiên là tác dụng của gạo không gian.

Trong lòng cô rất đắc ý, đây chính là niềm tự hào nhỏ của cô!

Sau khi ăn sáng xong, hai bà cháu liền bắt xe vào thành, mang theo quà khách, gồm có một con gà mái béo đã rửa sạch lông, một ít măng khô, khoai tây, cải mai khô* và một giỏ trứng gà.

*:

Nguồn ảnh: bigomart.vn

Đối với người thành phố mà nói, đây chắc chắn là món quà khách lớn.

Trong thành, Lục gia cũng đang ăn cơm sáng, không khí rất căng thẳng, mẹ Lục trầm mặc, lạnh lùng nói: “Việc hôn nhân này mẹ tuyệt đối không đồng ý, nếu con dám cưới cô gái nông thôn đó, mẹ chết cho con xem!”

Tối qua con trai về nhà, đột nhiên nói muốn cưới một cô gái ở nông thôn làm bà tức đến nỗi cả đêm ngủ không ngon, vốn tưởng rằng thằng con nó sẽ nghĩ lại, nhưng buổi sáng nhắc lại chuyện này, nó vẫn giữ nguyên cái quyết định kia, còn muốn nhờ bà làm người xuống nông thôn nói chuyện cầu hôn.

Mẹ Lục tức thở không nổi, ngực cũng đau, hung hăng trừng mắt nghịch tử không lo không sầu ăn cơm, không chút phản ứng, bà tức nghiến răng nghiến lợi: “Con mà cưới con bé đó, mẹ sẽ đi thắt cổ!”

“Bớt nóng bớt nóng, bà bình tĩnh nói chuyện với nó xem nào!”

Cha Lục bất mãn nhìn vợ mình, dù có tức giận đến đâu cũng không thể đem cái chết nói ra như vậy, không may mắn.

Lục Trường Xuyên có tướng mạo giống bố, nhưng cao và vạm vỡ hơn, hai năm trước cha Lục bị liệt do tai nạn lao động. Lúc đó Lục Trường Xuyên đang ở trong quân đội, sau khi biết chuyện liền viết đơn báo cáo gửi lên cấp trên xin chuyển nghề và về nhà chăm sóc cha mình.

"Làm sao tôi có thể bình tĩnh được? Nhìn những việc con trai ông đã làm đi, tôi đã giới thiệu rất nhiều cô gái trong thành phố cho nó. Bọn họ đều có ngoại hình đẹp và công việc tốt. Thằng bé nhất quyết không đồng ý, bây giờ nó lại muốn cưới một con bé ở nông thôn, ông nói xem tôi phải làm sao? Nó đây chính là muốn đối nghịch với tôi."

Mẹ Lục vừa giận vừa buồn, lấy một cô gái nông thôn đồng nghĩa với việc cháu của bà sẽ không có hộ khẩu thành thị, không được cấp phát lương thực, nếu vậy thì sau này chúng định sống ra sao?

Đứa con ngốc nghếch này căn bản không nghĩ đến vấn đề thực tế đó, chắc chắn thằng bé đã bị con hồ ly tinh ở nông thôn kia mê hoặc rồi!