Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!

Chương 33

Bốn ngày sau, ở Ngô thị, có một cuộc họp quan trọng sắp được diễn ra. Mọi người trong công ty đều bận rộn chuẩn bị.

Chỉ có Mộng Dao là không có gì làm.

“Cô đứng đây làm gì? Vào phòng họp giúp tôi chuẩn bị nước đi.” Diệp Thư nhìn thấy cô liền sai bảo.

“À, được.”

Mộng Dao vào phòng hợp chuẩn bị nước và sắp xếp lại bàn ghế.

Nhưng không chỉ mình cô, bên trong còn có một người đàn ông khác, cô không quen người đó nên cũng không dám bắt chuyện, sợ Ngô Đình Kiêu lại tức giận.

“Chắc cô cũng mệt rồi, uống nước đi.” Anh ta tốt bụng đưa cho cô một chai nước khoáng.

Cô liền nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

“Cô uống đi.” Anh ta nhiệt tình đến kì lạ, cứ bắt cô uống chai nước này.

Nhưng Mộng Dao lại không nghi ngờ gì, cô mở chai nước ra và uống hết một nửa.

“Mộng Dao, cô cảm thấy cô thật sự rất xinh đẹp, so với hoa còn đẹp hơn.” Anh ta đột nhiên đến gần chỗ của cô, dùng tay xoắn lọn tóc trên vai cô.

Cô cảm thấy có gì đó không ổn liền né tránh: “À, cảm ơn.”

“Mộng Dao, cô cảm thấy tôi thế nào?” Anh ta đi đến ôm lấy eo cô.

“Hả?” Cô vội đẩy anh ta ra.

“Nói cho cô biết, cái của tôi hai mươi xăng - ti - mét lận, một đêm bảy nháy, chắc chắn có thể khiến cho cô hài lòng, không thua kém gì Ngô Đình Kiêu đâu.”

Anh ta nói năng lung tung như là phát bệnh, cứ đến gần cô khiến cô sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.

Nhưng thật kì lạ, cửa phòng họp không thể mở ra nữa, cơ thể cô đột nhiên cảm thấy nóng bức, khó chịu, cảm giác này… vô cùng quen thuộc, chính là cái lần Ngô Đình Kiêu cho cô uống thuốc kí©ɧ ɖụ©.

“Sao lại như vậy? Có ai không? Có ai ở ngoài đó không? Cứu tôi! Cứu tôi với!” Mộng Dao ra sức đập cửa nhưng lại không có động tĩnh gì.

Còn người đàn ông kia thì cứ không ngừng lao đến: “Chậc! Kêu cũng không có tác dụng đâu.”

Anh ta ôm lấy eo cô, dồn cô vào chân tường, điên cuồng vùi đầu vào cổ của cô, cô có dùng hết sức cũng không đẩy anh ta ra được.

“Á! Rốt cuộc tại sao anh lại làm vậy chứ? Tôi và anh có thù oán gì sao?” Khoé mắt cô đỏ khoe, môi mím chặt, cơ thể càng lúc càng run rẩy vì sợ hãi, đồng thời, càng nóng lên.

“Thù oán? Vậy thì phải trách cô động vào sai người rồi. Đáng lẽ cô không nên tranh giành đàn ông với cô ta, phải biết lượng sức mình chứ?”

Đầu óc Mộng Dao lúc này không suy nghĩ được gì cả, người mà anh ta nói đến là ai? Cô không biết, cô không biết gì cả. Cô chỉ biết, mình cần phải thoát thân. Cô dùng hết sức lực còn lại của mình, đạp mạnh vào chân anh ta sau đó thì bỏ chạy.

Nhưng không chạy được bao xa thì đã bị anh ta tóm lấy, đè xuống bàn họp dài.

“Á… mau buông tôi ra! Người đâu? Có ai không?” Giọng cô run rẩy như không thể phát ra âm thanh nữa. Cơ thể càng ngày càng mất khống chế, càng khó chịu. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng, phía dưới của cô đang rất ẩm ướt, thấm ra cả qυầи ɭóŧ. Cô không thể khống chế bản thân.

Anh ta điên rồi, anh ta tát vào mặt cô một bạt tay khiến cho mặt cô in lại dấu tay: “Mày có im lặng phối hợp không con điếm này! Biết điều một chút thì tao còn nhẹ tay, còn như mày, phải chơi nát mới hả dạ.”

Anh ta cúi người xuống, vùi đầu vào chiếc cần cổ trắng ngần của cô, để lại những vết đỏ, tím vô cùng xấu xí.

Mộng Dao khóc không thành tiếng, tuyệt vọng gọi tên anh, trong đầu cô bây giờ không thể nghĩ đến ai khác ngoài anh, cô hy vọng anh có thể đến đem cô ra khỏi nơi này: “Hức… hức… hức… Ngô… Ngô Đình Kiêu… Ngô Đình Kiêu… cứu tôi!”



Một lúc sau, cuộc họp đến lúc bắt đầu, Diệp Thư nhếch môi, nở nụ cười tươi tắn với đôi môi đỏ chót, thâm độc, mời các cổ đông lớn vào phòng họp.

Cánh cửa phòng họp được cô ta mở ra.

Bên trong xuất hiện một luồng sáng chói mắt, sau khi nhìn rõ hơn…

“Chuyện này… là sao đây?” Cô ta diễn rất sâu, giả vờ bất ngờ và kinh hãi.

Bên trong là một cảnh tượng vô cùng xấu hổ, một người đàn ông đang hôn tới tấp người phụ nữ dưới thân, váy áo đều bị rách, quả là một màn kịch liệt đến mức đỏ mặt.

Còn những vị cổ đông lớn tuổi nhìn vào liền nheo mắt phán xét, bày ra một vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Những người nhân viên khác tò mò, cũng lén lút tới xem thử.

Một người lên tiếng: “Đó không phải là Sở Mộng Dao sao?”

Mọi người liền ồ lên, xì xào bàn tán.

“Giữa ban ngày ban mặt, rốt cuộc là cô có biết xấu hổ không vậy? Còn không mau ra ngoài!” Diệp Thư hung dữ hết lớn, như một vị lãnh đạo đầy quyền lực.

Mộng Dao sợ hãi, cô thút thít, nép vào lòng người đàn ông đó. Anh cũng không ngần ngại mà ôm cô vào lòng, che chắn cho cô.

Anh cởϊ áσ vest ra khoác lên cho cô, sau đó thì bế cô ra ngoài.

Khi người đàn ông đó vừa quay người lại đã khiến cho bọn họ há hốc, mà người sốc nhất chính là Diệp Thư.

“Ngô… Ngô tổng?” Cô ta choáng váng, dường như là không thể đứng vững.

Ngô Đình Kiêu ôm chặt cô vào lòng, trầm mặc lên tiếng: “Cuộc hôn hôm nay được hủy, mọi người giải tán hết đi.”

Sau đó thì anh hiên ngang bế cô bước ra khỏi phòng họp, anh còn liếc mắt lạnh lẽo nhìn sang Diệp Thư rồi mới rời đi.

“Không thể nào! Vậy người đàn ông kia đâu?” Cô ta vào trong tìm kiếm người đàn ông do cô ta đã sắp đặt sẵn nhưng lại không thấy đâu, sau đó thì cô ta bước ra ngoài, mời các vị cổ đông lớn trở về.



Trong một góc nào ở phòng họp, có một bộ quàn áo của một người đàn ông.

Còn người đàn ông đó đâu?

Chỉ có thể nói, anh ta đã tan thành tro bụi rồi, bị Ngô Đình Kiêu hút cạn máu mà chết.