Bầu trời đêm sâu thẳm đen kịt.
Ánh trăng bàng bạc cũng bị mây đen che khuất, lấp ló trong đám mây thẹn thùng xuyên qua khung cửa nhìn đến cảnh tượng trong phòng.
Phó Cảnh Sâm cúi đầu ngày càng gần sát.
Giang Hạ cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo gần sát kia, cô giật mình theo bản năng muốn tránh đi.
Phó Cảnh Sâm như dễ dàng đoán trước được không hề cho cô bất cứ một cơ hội nào đã hung ác bóp chặt cằm cô, mạnh mẽ chế áp ngay sau đó trực tiếp cúi đầu đè lên môi Giang Hạ, bá đạo hôn xuống càng không cho phép cự tuyệt.
Giang Hạ đầu tiên là chống tay vào l*иg ngực Phó Cảnh Sâm muốn trốn thoát, tay đấm chân đá đến lộn xộn cũng không hề suy chuyển ngược lại càng bị Phó Cảnh Sâm giữ chặt đến mức chỉ có thể run rẩy chống đỡ ở trong lòng anh.
Bàn tay nắm chặt cổ áo Phó Cảnh Sâm đến trắng bệch cố dùng sức đẩy ra lại càng bị ép chặt, nụ hôn sâu đến nghẹt thở.
Chiếc lưỡi mềm mại hung hăng cạy mở hàm răng Giang Hạ, môi lưỡi hai người kề sát quấn quýt không có một kẽ hở.
Hơi thở thơm mát hoà trộn vào trong khoang miệng, quét sạch hết hơi thở thuộc về cô.
Dây thần kinh nhạy cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bị hôn một hồi tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ của cô không kìm được tràn ra khỏi bờ môi ướŧ áŧ.
Cả người mềm nhũn dựa vào người Phó Cảnh Sâm, bị khí thế vừa cường bạo vừa hung hãn như muốn công thành đoạt đất làm cho đầu óc quay cuồng.
Bờ mông căng tròn ngồi trên đùi Phó Cảnh Sâm khẽ run rẩy bị một bàn tay lướt xuống bao lấy một bên mông, anh đơn giản xoa nắn lại không kìm được bóp một cái, dùng lực đỡ mông cô đẩy về phía mình, ấn sát vào thân thể của anh, tiếng môi lưỡi hoà quyện vang lên tấm tắc trong phòng.
Hô hấp dồn dập xen kẽ tiếng thở gấp, quyến luyến mang theo lửa nóng đốt người.
Nước bọt trộn lẫn cùng mùi vị máu tanh ngay cả khi Giang Hạ cố tình dùng sức cắn mạnh vào môi Phó Cảnh Sâm đến chảy máu, anh cũng không hề có ý định buông ra.
Hai tay giữ chặt không thể thoát ra, gáy cùng eo của cô cũng không thể nào động đậy.
Giang Hạ giãy ra không được chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn này, sau đó lại trầm luân trong loại cảm giác cuồng nhiệt cháy bỏng mà anh mang đến.
Cho đến khi hàng mi run rẩy nhắm chặt lại, bàn tay to lớn giữ gáy khẽ nâng lên ép Giang Hạ phải ngửa đầu đón nhận sự kí©ɧ ŧìиɧ quấn quýt môi lưỡi.
Bỗng chốc không gian tràn ngập hơi thở triền miên đến thần hồn điên đảo.
Trong không gian mờ ảo, tiếng hôn môi kịch liệt. Thanh âm thở dốc trầm thấp gợi cảm của nam nhân cùng tiếng rên nhỏ vụn, ướŧ áŧ của phụ nữ, dây dưa hoà quyện vào nhau chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến người ta xấu hổ đỏ mặt.
Nụ hôn đã dần mất đi sự kiểm soát vốn có của nó.
Cách một lớp áo sơ mi mỏng tang, bàn tay Phó Cảnh Sâm xoa vòng eo thon nhỏ mềm mại của cô.
Xoa xoa một hồi dường như cảm giác vẫn không đủ, du͙© vọиɠ bành trướng muốn nhiều hơn thế.
Những ngón tay mang theo nhiệt độ lạnh lẽo không chút ngăn trở luồn vào bên trong áo của cô, nhẹ nhàng mơn trớn vuốt ve cảm nhận được xúc cảm da thịt trơn nhẵn từ eo lại một đường trượt lên chỗ xương bướm xinh đẹp.
Giang Hạ mở to mắt, thân thể trong nháy mắt căng cứng rồi lại không tự chủ được phát run lên.
Sự di chuyển thuần thục, táo bạo không có điểm dừng.
Áo ngực đột nhiên bị đẩy lên cao, hai luồng thịt to lớn đẫy đà trước ngực lúc trước như muốn bật tung mấy chiếc cúc của áo sơ mi của cô giờ lại mất đi sự bó buộc, theo quán tính bật ra ngoài, nụ hoa hồng nhạt cọ xát vào lớp vải thô bị một bàn tay nắm lấy không hết vân vê nhào nặn lại xoa bóp không ngừng.
Sự tiếp xúc quá mức thân mật cùng cảm giác khác lạ nơi bị ai kia nắm lấy. Cả người Giang Hạ khẽ rùng mình như thoát khỏi cơn mụ mị, cô vội vàng đưa tay ngăn cản, sắc mặt đỏ ửng như có thể nhỏ ra máu, giữ chặt cổ tay đang chui trong áo mình sợ anh sẽ tiếp tục sờ loạn.
Phó Cảnh Sâm chỉ mới xoa bóp một chút sống lưng cô như đã có một dòng điện xẹt qua, cả người tê dại, run lên.
Hạ thân bất giác lại có cảm giác có một thứ gì đó chậm rãi chảy ra khiến miệng huyệt tiếp xúc với qυầи ɭóŧ nhỏ có cảm giác dính nhớp, ẩm ướt vô cùng.
Giang Hạ giật mình, lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thân co rút, một cỗ cảm giác thoải mái xa lạ bất ngờ ập đến khiến người ngây ngô không hiểu sinh lý của cơ thể như cô cho rằng chính mình đến cái kia càng hốt hoảng muốn đẩy người ra.
Một chút lí trí còn sót lại, Giang Hạ không muốn thuận theo, cô hoảng loạn lắc đầu cố gắng né tránh, tư thế của hai người lại ngày càng thập phần ái muội.
Không biết trong lúc giằng co như thế nào Giang Hạ lại bị ép dang rộng hai chân ngồi lên đùi Phó Cảnh Sâm, eo cũng bị giữ kẹt cứng.
Hạ thân hai người dán chặt, hơi thở cũng không còn phân biệt được là của ai, nóng bỏng như muốn thiêu đốt.
Tròng mắt Phó Cảnh Sâm loé lên sự nguy hiểm, du͙© vọиɠ nhen nhóm trong cơ thể sôi sục bị anh cật lực đè xuống, sức lực ở tay càng lớn hơn như chỉ hận không thể khảm cô vào lòng mình.
Thấy phản ứng kiên quyết cùng vẻ sợ hãi của cô, Phó Cảnh Sâm đè xuống sự khó chịu cũng không ép buộc.
Anh rút tay ra nhưng cảm xúc mềm mại trơn mịn dường như vẫn lưu lại độ ấm trong lòng bàn tay.
Phó Cảnh Sâm vô thức nắm tay lại cảm nhận chút dư vị mềm mại cùng ấm áp còn sót lại.
Rất mềm, ngay cả khi tay anh lớn như vậy cũng nắm không thể hết...
Anh còn có thể cảm nhận được độ mẩy cùng rãnh mông chặt chẽ đang ở trên người mình, cùng từng cái va chạm như có như không trên người khiến Phó Cảnh Sâm hít một ngụm khí lạnh.
Thứ cứng rắn nóng bỏng của nam nhân không chút cố kị chọc vào mông khiến Giang Hạ vừa lo sợ vừa khó chịu muốn dịch chuyển lại làm cho cơ thể ai kia xảy ra phản ứng nguyên thủy nhất.
Sắc mặt Phó Cảnh Sâm đầy vẻ nhẫn nhịn, hai bên thái dương giần giật, khó nhịn nắm chặt hai bên sườn eo Giang Hạ ép cô không được nhúc nhích, cũng không tiếp tục hôn cô nữa sợ bản thân xúc động nhất thời thực sự sẽ đè Giang Hạ xuống.
Hơi thở anh đã không theo tiết tấu, cất giọng trầm khàn, nặng nề cảnh cáo.
"Đừng lộn xộn".
Vừa được buông ra, Giang Hạ há miệng vội vàng hít thở, l*иg ngực cũng theo đó mà phập phồng lên xuống.
Nhịp tim đập điên cuồng như không còn là của chính mình. Ánh mắt cô hiện lên ánh nước mơ hồ, hai đôi môi khi tách rời còn kéo theo sợi chỉ bạc trong suốt vừa gợϊ ȶìиᏂ vừa da^ʍ mĩ.
Khuôn mặt Giang Hạ đỏ ửng không biết vì thiếu oxy hay vì điều gì khác cô càng không biết dáng vẻ của chính mình hiện tại có bao nhiêu quyến rũ chết người.
Đôi môi ướŧ áŧ đã bị mυ'ŧ đến sưng đỏ vẫn còn ẩm ướt lại càng thêm
mọng nước quyến rũ, tràn đầy gợi cảm.
Mái tóc trong lúc giằng co đã xoã tung rối bời, quần áo cũng trở nên lộn xộn, cổ áo xộc xệch còn lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ nhắn, tinh xảo.
Ở góc độ trên cao Phó Cảnh Sâm nếu nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ một mảng da thịt trắng nõn đến phát sáng cùng phần ngực tròn trịa căng tràn, nụ hoa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ căng cứng nhô ra mà lớp áσ ɭóŧ không thể bao bọc hết càng tăng thêm hương vị sắc tình.
Phó Cảnh Sâm mới chỉ nhìn một chút đã thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng khô khốc đến khó chịu. Anh nhắm mắt quay đầu đi.
Nhưng Giang Hạ nào có tâm trạng để ý những thứ khác càng không phát giác ra sự khác thường của Phó Cảnh Sâm, không thể biết được anh đang nghĩ cái gì cũng không hề biết bộ dạng động tình của mình chọc lòng người ngứa ngáy.
Cô mặt mũi đỏ bừng, xụi lơ trong lòng Phó Cảnh Sâm mệt nhọc hít từng ngụm khí giống như sự kịch liệt vừa rồi đã rút cạn sức lực của cô vậy.
Yết hầu Phó Cảnh Sâm lăn lộn, anh nhuốt nước bọt. Nếu như không phải là một người bình tĩnh và có năng lực kiểm soát tốt thì chắc chắn đã trực tiếp đè cô xuống dưới thân mà mặc bản thân làm càn phóng túng.
Ngón tay Phó Cảnh Sâm lơ đãng lau đi vệt nước ở trên khoé miệng cô.
Hồi lâu sau, sự khó chịu cũng giảm bớt. Không muốn cô phát hiện ra sự khác thường, anh cố điều chỉnh tiếng nói sao cho bình thường nhất nhưng khi mở miệng lại phát hiện giọng nói của mình đã trở nên đặc biệt khàn đến như vậy.
"Bị hôn đến phát ngốc luôn rồi? Cũng không phải lần đầu lại chẳng có chút tiến bộ nào. Sao lại ngốc như vậy?"
Anh đưa tay khẽ vén sợi tóc của cô ra sau tai, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp lại đầy trêu tức:
"Nếu vậy chẳng phải sau này chỉ một nụ hôn cũng có thể chết ngạt rồi sao?".
Cảm giác tức giận cùng chịu ủy khuất vẫn còn dâng trào trong l*иg ngực. Giang Hạ vừa hồi phục lại tinh thần từ nụ hôn.
Lần đầu tiên không màng hình tượng như phát điên vừa đấm vừa cào loạn lên người Phó Cảnh Sâm phát tiết ra ngoài. Giọng nói vừa căm phẫn vừa hận không thể lập tức cùng anh đồng quy vu tận.
"Phó Cảnh Sâm, anh tên điên này..."
"Anh sao có thể hở một chút là động tay động chân với tôi, muốn hôn liền hôn muốn làm gì liền làm cái đấy, anh coi tôi là cái gì? Anh cho mình là gì?"
Giang Hạ tức đến chảy nước mắt, nghẹn ngào phát tiết ra ủy khuất trong lòng.
"Phó Cảnh Sâm, anh có nhàm chán thì cũng đừng lấy tôi ra làm trò đùa để tiêu khiển cho mình. Anh có thể vui nhưng tôi thì không, chạm vào anh còn khiến tôi ghê tởm chính mình "
"Anh cút ngay... thả tôi xuống ... Đừng đυ.ng vào tôi ...".
Giang Hạ gào lên lại không nhịn được tủi thân oà khóc nức nở, mặc cho cô đánh đến khi kiệt sức mới chịu dừng lại anh cũng không có phản ứng.
Giang Hạ sợ anh như hồng thủy mãnh thú chỉ sợ bị anh ăn đến mảnh xương cũng không còn, giờ phút này chỉ muốn cách Phó Cảnh Sâm thật xa .
Cô vừa tức vừa tủi thân khóc đến không thể thở nổi, Phó Cảnh Sâm thần sắc lạnh nhạt lại làm động tác vỗ nhẹ lưng giúp cô, khí tức quanh thân cũng dịu đi nhưng vẫn lạnh mặt vô sỉ hăm doạ:
"Còn không nín ... Khóc nữa có tin tôi lại hôn nữa không?".
"Anh còn dám hôn tôi, tôi liều mạng với anh".
Giang Hạ trợn mắt không thể tin được Phó Cảnh Sâm còn có thể mặt dày nói ra được những lời đáng xấu hổ như vậy. Dù bề ngoài cứng miệng đẩy anh ra nhưng trong lòng lại sợ hãi anh sẽ thật sự làm như vậy.
Ấm ức cũng phải đè xuống không dám khóc ra tiếng chỉ có thể im lặng rơi nước mắt.
"Cũng không được rơi nước mắt nữa".
Giang Hạ nghe vậy thì tức điên, tức giận lấn át sợ hãi còn cố ý muốn phản nghịch không chịu nghe theo, cũng không kiêng kị khóc càng lúc càng to hơn lại vừa nghẹn ngào nói ra hết những khó chịu trong lòng:
"Sao anh quản nhiều như vậy? Tôi là con người tôi sẽ có cảm xúc"
"Phó Cảnh Sâm, không phải ban đầu anh chê tôi, anh nói anh sợ bẩn anh ghê tởm tôi sao? Anh còn nói tôi lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ, tôi rẻ mạt không xứng với anh. Vậy tại sao anh lại luôn nhuốt lời? Hết lần này đến lần khác tùy ý cưỡng ép tôi còn bỡn cợt tôi. Anh có chứng tâm thần phân liệt hay sao? Anh lấy tư cách gì đối xử với tôi như vậy chứ?".
Phó Cảnh Sâm đáp: "Cô cũng không phải chưa từng ngủ với người khác còn quan trọng một nụ hôn sao? Nếu cô cảm thấy không can tâm có thể hôn lại, coi như chúng ta huề nhau đi".
Bờ môi Giang Hạ run rẩy, không thể chấp nhận được ý tứ trong lời nói của Phó Cảnh Sâm. Anh thế nhưng thật sự coi cô chính là loại người lẳиɠ ɭơ ai cũng có thể tùy tiện thân mật lên giường.
L*иg ngực mơ hồ như bị thứ gì đó đè ép đến phát đau, tức tối quát lên.
"Anh chiếm tiện nghi của tôi lại muốn tôi phải vui vẻ can tâm tình nguyện dâng hiến cho anh ư? Cho dù tôi có ngủ với ai đi chăng nữa thì anh quản được sao?"
Giang Hạ nhìn chằm chằm anh, từng từ nói ra vô cùng rành mạch rõ ràng:
"Phó Cảnh Sâm, tôi có thể lên giường với người nào cũng được nhưng tuyệt đối người đó nhất định sẽ không là anh".
Câu nói cuối cùng của cô cũng thành công chọc giận Phó Cảnh Sâm, anh tức đến bật cười, tóm chặt lấy cằm Giang Hạ.
Cô bị đau đến nhăn nhó, anh dùng lực mạnh như hận không thể bóp nát cô.
Giang Hạ cố gắng vừa đẩy tay anh ra vừa cào lên mu bàn tay anh nhưng bàn tay Phó Cảnh Sâm giống như gọng kìm siết chặt không buông.
Nhin dáng vẻ giãy dụa, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi của cô, khoé môi Phó Cảnh Sâm khẽ nhếch lên, cười khẩy, ngữ khí lại lạnh như băng.
"Mạnh miệng như vậy? Có tin tôi ngay tại chỗ này trực tiếp chơi nát cô luôn không khiến cho cô cả đời này không thể lên giường được với thằng nào khác, có tâm mà không có lực?"
Thân thể Giang Hạ run lên, khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch không còn chút nào huyết sắc.
Hai mắt rưng rưng tràn ngập khó tin những lời thô tục phát ra từ miệng Phó Cảnh Sâm lại không nhịn được đau lòng cùng sợ hãi. Dáng vẻ Phó Cảnh Sâm bây giờ thực sự rất đáng sợ làm cho cô lúc nói chuyện thanh âm cũng phát run:
"Anh dám?" Lời cảnh cáo nhưng lại không nghe ra được chút uy hϊếp nào.
"Tại sao tôi lại không dám chứ, hiện tại cô đang ở địa bàn của tôi, tôi muốn chơi cô như thế nào còn phải hỏi người khác sao?"
Phó Cảnh Sâm bước từng bước về phía Giang Hạ. Cô sợ hãi lùi lại, nhuốt một ngụm nước bọt.
"Anh đừng qua đây!".
Thấy Giang Hạ hoảng hốt xoay người muốn bỏ chạy, Phó Cảnh Sâm hung hăng tóm lấy cổ tay cô.
Giang Hạ vùng vẫy bị ôm trở lại, nước mắt trực trào ra, bất chấp gào lên.
"Đừng chạm vào tôi... Buông ra, anh... đừng có mà quá đáng. Tôi... tôi... Phó Cảnh Sâm anh đừng có hẹp hòi quá quắt. Chuyện đã qua lâu rồi sao anh cứ mãi vướng mắc trong lòng không chịu buông tha cho gia đình tôi. Vì một chuyện không đến mức nghiêm trọng nhưng anh lấy cái lí do đó mà muốn trả thù cũng thật ngớ ngẩn. Con người sống phải hướng đến tương lai nhưng tôi chỉ thấy anh thụt lùi cứ đứng mãi sống trong cái quá khứ không hề vui vẻ đó. Anh không mệt mỏi sao?"
Trong phút chốc, Giang Hạ còn không kịp hiểu cái gì thân thể bỗng nhiên bị đẩy mạnh ngã ngồi xuống ghế.
Anh thô bạo ép Giang Hạ xuống, dùng một tay giữ chặt cổ tay cô ấn lên trên tường.
Chút ấm áp ban nãy đã biến mất sạch sẽ giống như chỉ là ảo giác mà anh tạo ra mà thôi.