Xin Lỗi Tôi Không Thể Buông Em

Chương 3: ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ rực cháy

Hắn tựa lưng vào bồn tắm, nhắm mắt nghỉ ngơi để chỉnh đốn lại tinh thần.

Nước lạnh là biện pháp tạm thời, để dập tắt ngọn lửa du͙© vọиɠ đang bùng cháy.

Một vòng tay mềm mại ôm lấy người, hắn giật mình mở mắt.

Hạ Vi xuất hiện, trên người không có mảnh vải che thân.

Dưới ánh đèn điện chiếu xuống, làn da càng trở nên trắng nõn mượt mà.

Da thịt căng bóng rất hấp dẫn và quyến rũ, từng đường cong uốn lượn rõ nét.

Bụng phẳng eo thon, bầu ngực to lớn căng mọng.

Đây không phải là lần đầu, hắn nhìn thấy Hạ Vi trong bộ dạng khiêu gợi.

Hắn rất muốn chiếm đoạt, nhưng lại kìm nén.

“Em có biết là mình đang chơi với lửa không?”

Hắn nuốt nước bọt nhìn cơ thể nóng bỏng ở trước mắt, cái cảm giác muốn ăn mà không ăn được, rất khó chịu.

“Người ta chỉ muốn tắm cùng anh thôi.”

Ánh mắt đong đưa cúi xuống nhìn, nhưng lại nhìn vào bộ phận nhạy cảm để quan sát.

Lý Nam Vương kéo khăn tắm bao bọc cơ thể Hạ Vi, để che đi sự khiêu gợi, lẳиɠ ɭơ chết người.

“Em mau ra ngoài.”

“Không.” Hạ Vi chu môi.

“Em muốn tắm cùng anh cơ.”

Hạ Vi nhõng nhẽo cố tình cọ xát vào hạ bộ của hắn.

“Đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.”

“Người ta muốn như thế đấy.”

Hạ Vi kéo khăn xuống, cố tình dùng bầu ngực căng tròn, cọ xát vào vòm ngực săn chắc của hắn, để kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Lý Nam Vương cắn răng, nuốt nước miếng.

“Chết tiệt, nếu cứ thế này mình không thể kìm nén.” Hắn suy nghĩ.

“Để xem anh chịu đựng được bao lâu, rõ ràng là thèm muốn nuốt nước miếng thế kia mà còn cố kìm nén.” Hạ Vi đắc ý cười thầm, trong lòng đang hy vọng.

“Nào, giải phóng du͙© vọиɠ đi anh.” Môi Hạ Vi hơi cong lên, để câu dẫn đối phương.

Hạ Vi dùng đầu nhũ hoa căng cứng cọ xát, cảm giác này rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với hắn.

Sau đó thì đặt nụ hôn trêu chọc lên ngực hắn.

Hắn rùng mình vì không thể cưỡng lại cảm xúc hưng phấn, hai cơ thể trần trụi, thừa dịp cọ xát lẫn nhau.

Khóe môi Hạ Vi cong lên cười, trong lòng không khỏi đắc ý.

“Tưởng thế nào chứ?”

“Không một người đàn ông nào, có thể thoát khỏi sự mê hoặc dụ dỗ của mình.”

Hạ Vi ngồi vào lòng, đồng nghĩa với việc ngồi xuống hạ bộ.

Mà du͙© vọиɠ của hắn càng dâng trào mãnh liệt, khiến hắn rất khó chịu.

Hắn mê muội chìm đắm trong du͙© vọиɠ, cho tới khi Hạ Vi dẫn dắt cậu nhỏ đi vào đường hầm, thì mới phản ứng.

“Dừng!”

Hạ Vi hỏi trong hơi thở gấp.

“Sao vậy anh?”

“Em không nên đùa với lửa, dừng tại đây.”

“Ứ ừ…”

Hạ Vi nũng nịu lại cọ ngực vào người hắn, đồng thời cũng vặn vẹo thân dưới để ma sát.

Lý Nam Vương bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rên nhẹ một tiếng, Hạ Vi được dịp hôn hắn cuồng nhiệt.

Lần này hắn không nghĩ được nhiều, khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi mạch máu sắp vỡ ra.

Dưới bàn tay của một cao thủ, lão luyện trong nghề.

Hạ Vi khó lòng mà chịu đựng được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ chết người đó.

Một cuộc điện thoại gọi tới, đúng lúc hắn chuẩn bị đưa thằng em vào đường hầm.

Hắn với lấy điện thoại, cuộc điện thoại kết thúc cũng là lúc du͙© vọиɠ trong người được dập tắt.

Hạ Vi ôm lấy hắn, muốn hâm nóng lại chuyện giang dở vừa nãy, nhưng hắn đã gỡ tay Hạ Vi ra.

“Anh còn có công việc.”

Hắn đứng dậy ra khỏi bồn tắm.

“Anh lúc nào cũng công việc, luôn ném em qua bên.” Hạ Vi giận dỗi.

“Anh bận thực sự mà.” Hắn bất lực nhìn Hạ Vi.

Hạ Vi tức giận, suýt chút nữa đạt được mục đích thì bị phá vỡ.

“Anh chê em?”

“Sao em nói vậy?”

“Mỗi lần như thế này anh đều như vậy.”

“Lẽ nào em không bằng những người phụ nữ kia.”

“Những người kia chỉ là công cụ, giải tỏa, mua vui.”

“Còn em không giống họ.”

“Không có người phụ nữ nào vui vẻ, khi biết người mình yêu ăn ngủ với người phụ nữ khác.”

Sắc mặt Lý Nam Vương trở nên trầm xuống, lạnh nhạt nhìn Hạ Vi.

“Nếu em còn có suy nghĩ đó…”

Hắn bỏ lửng lời nói, câu phía sau để Hạ Vi tự hiểu.

“Em biết rồi.”

Miệng nói vậy nhưng trong lòng Hạ Vi lại không cam tâm.

“Hy vọng đây là lần cuối anh nghe thấy em nhắc tới điều này.”

Lý Nam Vương bước ra khỏi phòng tắm, đi thẳng lên lầu mặc kệ Hạ Vi đang tức giận đập phá trong nhà tắm.

“Về rồi?” Lạnh nhạt hỏi.

“Cô ta thế nào?” Hắn hỏi.

“Vẫn ổn.”

“Vậy à.” Giọng điệu của hắn có chút thất vọng.

Lý Nam Vương liếc nhìn màn hình, trong màn hình Thanh Nhã ngồi co ro ở một góc.

Đầu gục xuống đầu gối, mái tóc dài che đi toàn bộ khuôn mặt.

Mọi hoạt động của Thanh Nhã đều được giám sát rất chặt.

Hắn không muốn cô chết một cách đơn giản như thế. Hắn muốn từ từ hành hạ thể xác lẫn tinh thần của cô.

Hắn hơi chau mày suy nghĩ.

“Vì sao lúc mấy người kia làm nhục cô ta, mình lại mềm lòng.”

“Chẳng lẽ, là sự tuyệt vọng của cô ta?”

“Không đúng, mình nên cảm thấy vui, khi nhìn thấy bộ mặt của cô ta như vậy?”

“Cô ta hơn một tuần nay đều như vậy, chưa bước ra khỏi cửa phòng.”

Vương Đình lạnh nhạt cất giọng, đã lôi kéo suy nghĩ của hắn về thực tại.

Hắn hỏi lại bằng giọng đầy nghi ngờ.

“Ồ! Có chuyện lạ như vậy sao?”

Khóe môi Lý Nam Vương khẽ nhấc.

"Tưởng làm vậy thì tôi sẽ để cho cô yên à, cuộc chơi giờ mới bắt đầu.”

Hắn thầm gọi tên người con gái mình tường yêu.

“Linh, em thấy không? Anh đang trừng trị kẻ làm tổn thương đến em.”

“Anh sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.”

Ánh mắt hắn chợt hiện lên tia đau thương, xong biến mất như chưa từng xảy ra.

“Có gì bất thường báo lại cho tôi.”

Hắn xoay người rời khỏi phòng.

Trong khi đó.

“Đói…”

“Nếu cứ uống nước để cầm cự, e rằng mình sẽ không sống nổi qua đêm nay.”

Cô xoa bụng khi cơn đói cồn cào đang xé ruột gan, người cô sắp lả đi vì không còn sức.

Cô nhìn đồng hồ treo tường.

“Đã hơn 1 giờ sáng rồi ư?”

“Đầu óc mình, quay cuồng choáng váng.”

“Mình phải đi kiếm gì đó để ăn, không thể chết ở nơi này được.”

“Mình còn phải về nhà.”

Mất khá lâu cô mới đứng vững, chậm rãi đi ra ngoài.

Cơn gió lạnh lùa vào người khiến đầu óc cô cũng trở nên tỉnh táo.

Bên ngoài bầu trời tối đen như mực.

Nhất định sẽ có một ngày mình rời khỏi nơi quỷ quái này.

Trong màn đêm, sương mù rơi dày đặc, hòa cùng ánh đèn hiu hắt trong khuôn viên, tạo nên quang cảnh thê lương, tĩnh mịch.

“Tối quá, không nhìn thấy đường.”

“Mặc kệ cứ đi rồi tính tiếp.”

Phía trước là dải lan can nối đuôi nhau dài hun hút.

“Chỗ này có nhiều lối đi, biết chọn lối đi nào đây?”

Cầu thang ở trong nhà Lý Nam Vương đã khóa lại, nếu muốn đi xuống dưới chỉ có thể là đi lối khác.

“Mình sợ bóng tối.”

“Liều vậy, nhất định phải vượt qua nỗi sợ hãi này.”

Tim Thanh Nhã đập thình thịch khi nhìn vào bóng tối dày đặc.

Ánh sáng bên ngoài không đủ soi rõ lối đi.

Thanh Nhã rùng mình, ớn lạnh. Mọi thứ xung quanh âm u rất đáng sợ, sợ nhất là khi nhìn vào dãy hành lang, dài hun hút như dẫn tới chốn địa ngục.

“Đừng sợ, cái chết mình còn không sợ, huống hồ là bóng tối… bình tĩnh… nhắm mắt đi… sẽ ổn… sẽ ổn thôi.”