“Thiếu chủ! Để cho thuộc hạ đánh với tên này lần nữa!”
Lăng Việt khoát tay.
“Ngươi không phải là đối thủ của hắn! Hắn. … Là Võ Thánh!”
“Võ Thánh! Tê ~!”
Mọi người ở đây nghe đến hai chữ “Võ Thánh” thì không khỏi cùng nhau hít sâu một hơi.
“Nghe đồn rằng, Võ Thánh là ngưỡng cửa tu luyện của toàn bộ võ giả! Phía dưới Võ Thánh đều là phàm nhân! Phía trên Võ Thánh mới mới thật sự là Võ đạo tu luyện giả”
“Đó không phải là Võ Thánh, Siêu phàm nhập thánh mà người đời mong ước hay sao”
“Người của Không Động, danh hào Tây Bắc Vương cũng không phải tùy tiện muốn có thì có thể có được!”
Lúc này Từ Long cũng không nhịn được cả kinh nói:
“Không ngờTrầm huynh đệ vậy mà che dấu thực lực sâu như
thế!”
“Ha ha ha… ”
Trầm Vạn Thông cười nhạt một tiếng.
“Không Động chúng ta nhân tài đầy rẫy, xuất hiện tầng tầng lớp lớp! Số lượng cao thủ Võ Thánh không dưới mười vị! Trầm mỗ ta cũng chỉ là xếp hạng chót ở trong đó mà thôi! Nếu
không, cũng không cần lanh quanh ở phàm trần thế tục này!”
Mọi người nghe vậy ở trong lòng rạo rực không ngừng.
Một nhân vật thần kỳ như Trầm Vạn Thông ở Không Động cũng chỉ là nhân vật hạng
chót. Vậy thì thực lực chân chính của Không Động lại mạnh đến bao nhiêu đây?
Trong lòng của Từ Long vô cùng đắc ý và vui mừng.
Ông ta lựa chọn Không Động, không có sai.
Sự lựa chọn này là sự lựa chọn đáng giá nhất khiến cho ông ta kiêu ngạo của cuộc đời!
Cũng chính là báu vật mà ông ta để lại cho con cháu của mình!
Ánh mắt của Trầm Vạn Thông nhìn về phía Lăng Việt, ở bên trong ánh mắt này của hắn mang
theo sự khinh thường.
Loại ngạo nghễ này là một tên Võ Thánh khinh thường một con kiến hôi!
Là sự tự tin cực độ phát ra từ nội tâm của một cường giả!
“Lăng Việt, ngươi còn có lời trăn trối nào nữa không? Nếu không thì giờ ta tiễn ngươi lên
đường!”
Lăng Việt chậm rãi đứng dậy, hắn chậm rãi đưa tay của mình xoa xoa cái cổ, tiếng xương cốt phát ra hai tiếng giòn vang.
“Màn biểu diễn của ngươi nên dừng ở đây rồi!”
“Hừ! Còn dám ngông cuồng, Biết ta là Võ Thánh còn có thể bình tĩnh như thế. Ngươi cũng coi là một người có chí khí! Thôi, ta cũng chẳng muốn nói nhảm với ngươi nữa, làm lãng phí thời gian của ta! Ta vẫn là gϊếŧ ngươi, để tránh chậm trễ chuyện Từ huynh trở thành Vương của Giang Châu!”