Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian

Chương 46: Đúng, hắn làm

Trong sân rất yên lặng, đừng nói người, đến cả bóng dáng cũng không có.

Nếu không phải dưới ánh trăng, những dấu chân đặc biệt mất trật tự ở trong sân hiện rõ, chứng tỏ mới vừa rồi xác thực có mấy người tới gần đây, Cố Vân Đông còn muốn hoài nghi mình trước đó bị ảo giác rồi.

Nhưng... Mới vừa rồi còn có kẻ trộm, sao lại không thấy rồi?

Cố Vân Thư chạy ra: "Đại tỷ? Sao không có người?"

Cố Vân Đông sờ lên cằm nghĩ nghĩ: "Chẳng lẽ, bọn hắn có âm mưu quỷ kế khác?"

"Cái gì?"

"Không biết." Cố Vân Đông nói thằng bé vào phòng, còn mình đến phòng bếp nhà xí kiểm tra một chút, xác thực không có người rồi, mới trở về.

Cố Vân Thư nhỏ giọng hỏi: "Đại tỷ, đã tìm được chưa?"

"Không có, khả năng... Bọn hắn đêm nay tới là vì nghiên cứu địa hình đấy." Chỉ có thể nghĩ như vậy, vì cẩn thận muốn đạt được mục đích, Cố Vân Đông vẫn suốt cả đêm không ngủ, tinh thần tập trung cao độ.

Bởi vậy, ngày hôm sau lúc ra cửa, đáy mắt cô xuất hiện quầng thâm rất rõ ràng.

Cho nên cô định buổi sáng đi qua nền nhà bên kia một chuyến, trở về sẽ tranh thủ thời gian ngủ bù, miễn cho buổi tối những kẻ trộm kia lại đến.

Ai ngờ lúc đi đến trong sân Tăng gia, lại gặp Thiệu Thanh Viễn.

Trong sân không có người, Đổng thị đang nấu trà gừng, nữ nhi của nàng, tiểu cô nương bay tuổi hôm qua nhìn thấy đang giúp nhóm lửa. Con trai trưởng chín tuổi cùng tiểu nhi tử năm tuổi cũng không ở nhà, đi ra ngoài nhặt củi rồi.

Cố Vân Đông liền đi tới trước mặt Thiệu Thanh Viễn ngồi xuống, hỏi hắn: "Thím gọi ngươi tới ăn cơm sao?"

"Không phải." Thiệu Thanh Viễn nói, "Ta đang đợi ngươi."

Cố Vân Đông kinh ngạc: "Đợi ta, có việc? Có phải là lại muốn lên núi săn lợn rừng không? Ah, có phải ngươi đã phát hiện tung tích con lợn rừng thứ ba không?"

Thiệu Thanh Viễn, "..."

"Hai ngày này ta không lên núi, ta chờ ngươi là muốn nói cho ngươi biết, nhà của ngươi bị theo dõi." Thiệu Thanh Viễn biểu lộ nghiêm túc: "Đêm qua có bốn tên du thủ du thực trèo vào trong sân nhà các ngươi muốn trộm đồ."

"Ngươi trông thấy rồi hả?"

"Ân." Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Liền thuận tay đem bọn chúng đánh cho bất tỉnh rồi mang đi."

Làm chuyện tốt, là muốn lưu danh đấy.

Cố Vân Đông trong lòng có một câu MMP không biết có nên nói ra hay không, biểu cảm đặc biệt phức tạp, lộ ra cặp mắt thâm quầng kia càng thêm bắt mắt.

Thiệu Thanh Viễn không khỏi cau mày: "Sao vậy?"

Cố Vân Đông nghĩ, người ta rốt cuộc là có ý tốt, hay là muốn cảm kích đấy.

Bởi vậy cô tận lực uyển chuyển nói: "Kỳ thật... Ta biết rồi, Ân, hai ngày này, đúng không, luôn chờ kẻ trộm đến thăm. Là như thế này, ta nghĩ đến a, căn nhà kia của ta khẳng định có rất nhiều người đỏ mắt, thay vì đề phòng ai đó cả ngày, không bằng gϊếŧ gà dọa khỉ, để cho tất cả mọi người nhìn xem đánh chủ ý lên nhà chúng ta sẽ có kết cục gì, đừng cảm thấy nhà ta không có nam nhân trưởng thành là dễ bắt nạt đấy. Buổi tối hôm qua... Khục, ta ở trong nhà chính... Chờ bọn hắn mà."

Cô đã nói, hình như có nghe được tiếng rêи ɾỉ kia mà, vốn cho là mấy tên trộm kia không cẩn thận bị vấp ở đâu đó, hoá ra không phải ah.

Thiệu Thanh Viễn nắm chặt tay, cánh môi cũng mím chặt.

Cố Vân Đông thật sự không có ý trách hắn, Thiệu Thanh Viễn lại nhìn quầng thâm ở mắt cô, bỗng nhiên đứng lên nói: "Đã biết."

Sau đó đi ra, cặp chân dài kia bước đặc biệt lớn.

Cố Vân Đông còn chưa kịp nói "Cám ơn", cô vuốt mặt, âm thầm thở dài một hơi.

Cùng Đổng thị nói mấy câu, Cố Vân Đông trở về ngủ đến trưa, buổi tối cũng không quá đặc biệt mệt nhọc.

Bởi vậy lúc nghe được bên ngoài truyền đến động tĩnh, cô bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy.

Cố Vân Đông lần này không đánh thức tiểu đệ nâng cao bụng nằm ngáy o..o.nữa, tự mình lặng lẽ đi ra ngoài.

Đêm nay ánh trăng vẫn như ngày hôm qua, ánh trăng sáng ngời chiếu sáng cả sân.

Cố Vân Đông vừa mở cửa nhà chính, liền thấy chính giữa có bốn đống bóng đen, lại gần nhìn, mới phát hiện là bốn cái bao tải.

Đây là. . . Cái gì vậy?

Cái bao tải kia cũng không có động tĩnh gì, Cố Vân Đông nhìn xung quanh, do dự một chút mới tiến lên, mở dây thừng trên bao tải ra, ngay lập tức đầu của một người bật ra.

"Ồ." Cố Vân Đông lui lại một bước, nói thật, nếu không phải đã có nhiều kinh nghiệm, tâm trí đã được rèn luyện đủ mạnh, lúc này cô sẽ cho rằng đã phát sinh án mạng gϊếŧ người vứt xác, hoảng sợ lớn tiếng thét lên đem hàng xóm xung quanh gọi tới.

Cái thằng trời đánh nào ném vào đây vậy?

Cố Vân Đông thiếu chút nữa đã nguyền rủa mười tám đời tổ tông kẻ đó, sau khi ổn định tinh thần mới một lần nữa tiến lên.

Lúc này xem xét cẩn thận, trên mặt người trong bao bố còn che miếng vải đen, xem ra giống như là. . . kẻ trộm?

Cố Vân Đông trừng mắt, nhanh chóng phục hồi tinh thần, lại nhìn thấy có bốn cái bao tải, không phải là Thiệu Thanh Viễn nói có bốn người sao?

Cho nên mấy người này, là Thiệu Thanh Viễn ném vào?

Cố Vân Đông chỉ cảm thấy một búng máu nghẹn ở ngực, không thể nuốt xuống cũng không thể phun ra, đau đầu! !

Sau nửa ngày, cô mới hung hăng vỗ vỗ mặt người trong bao bố: "Hắc, tỉnh, tỉnh."

"A.... . ." Thung Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu óc ngơ ngác trong chốc lát, sau một khắc như là nghĩ đến cái gì đó, liền kêu lên, "Đại hiệp. . ." Hai chữ tha mạng còn chưa nói, miệng đã bị một cái khăn lau nát ngăn chặn.

Hắn ô ô hai cái, con mắt thích ứng với ánh trăng, cuối cùng nhìn rõ ràng người trước mặt là ai.

Thung Tử mở to hai mắt nhìn, đây không phải là tiểu nha đầu Cố gia sao?

Hắn nhớ rõ. . . Buổi tối hôm qua bọn hắn đến nhà con nhóc này trộm đồ kia mà, sau đó đằng sau đầu đã trúng một côn, đợi đến lúc tỉnh lại mắt đã bị che, miệng bị bịt lại, cũng không biết đang ở nơi nào, không biết bị người nào đánh lén.

Lúc ấy hắn đã cho rằng sắp bị lừa bán đến hầm lò làm cu li, từ nay về sau muốn sống không được muốn chết không xong rồi, cũng không chờ hắn nghĩ làm thế nào để chạy trốn, đã bị đánh cho nửa chết nửa sống rồi, sau đó lại ngất luôn.

Đợi đến lúc lại tỉnh lại, người nọ lại đánh hắn thêm một chầu.

Hắn cho rằng gặp phải đồ biếи ŧɦái, không nghĩ tới lúc tỉnh lại lần nữa, đã nhìn thấy rõ ràng người ở trước mặt mình là ai.

Chẳng lẽ, đêm qua bốn huynh đệ bọn họ bị con nhóc này đánh ngã?

Không. . . phải chứ?

Từ trong mắt của Cố Vân Đông, hắn phảng phất như thấy được mọi thăng trầm của cuộc sống, cuối cùng trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, mới mở miệng: "Tên gì? Trả lời mấy vấn đề, đừng kêu lớn, bằng không thì ngón tay này của ngươi có thể sẽ không cứu được đâu."

Cố Vân Đông cầm môt con dao găm, rút bàn bay bị trói của hắn ra, con dao găm kia lóe ra ánh sáng lạnh, để ngang trên đầu ngón tay hắn, vừa dùng chút lực đã đổ máu.

Thung Tử bị dọa sợ muốn chết, bởi vậy khi Cố Vân Đông lấy miếng vải rách trong miệng ra, lập tức ngoan ngoãn trả lời: "Ta gọi là Thung Tử."

"Đêm hôm khuya khoắt chạy đến trong nhà ta, là tới trộm đồ sao?"

Thung Tử lập tức lắc đầu phủ nhận, "Không có, chúng ta chỉ là đi ngang qua." Nói còn chưa dứt lời, hắn đã cảm giác được trên ngón tay truyền đến cơn đau bén nhọn, vội vàng gật đầu: "Là tới trộm đồ, chúng ta thấy ngươi có thể dựng căn nhà lớn như vậy khẳng định rất có tiền, trong nhà lại không có nam nhân nên rất dễ ra tay. Sau này cũng không có chỗ dựa mà tìm chúng ta gây phiền toái, ngoại trừ ta còn có Lượng tử Đại Tiền Cẩu Thặng Lượng Tử là đại ca của chúng ta."

"Được rồi, trả lời rất rõ ràng nha, ngày mai ta sẽ đối xử với ngươi tốt hơn một chút." Cố Vân Đông cười tủm tỉm, rút thanh dao găm trở về.

Thung Tử không hiểu sao rùng mình một cái, vì sao? Rõ ràng là một con nhóc mới mười ba tuổi, sao lại làm cho hắn cảm thấy đáng sợ như vậy chứ? Chẳng lẽ là bởi vì ban ngày bị nó đánh mấy trận nên tạo thành bóng ma tâm lý, vô thức sợ nó?

"Mai, ngày mai là có ý gì?"

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Cố Vân Đông giơ tay lên, Thung Tử lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.