Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian

Chương 28: Quá khứ của Cố Vân Đông

Nhϊếp Thông có chút thất vọng, nghĩ lại lại cảm thấy bình thường.

Trên thế gian này có rất nhiều người kỳ quái, nhất là những người có bản lĩnh. Giống như ở phủ thành của bọn họ có một cao thủ chơi cờ, cũng là một người rất cổ quái.

Cố Vân Đông không biết hắn đã thay mình tìm cớ, cô xoa xoa cổ tay có chút mỏi của mình. Đã lâu không vẽ, cũng cảm thấy có chút xa lạ rồi, may mà từ từ đã tìm lại được cảm giác.

Kiếp trước Cố Vân Đông là cô nhi, thời gian sống ở cô nhi viện cũng không tốt lắm. Năm năm tuổi cũng đã từng được nhận nuôi, nhưng mới qua nửa năm, đôi vợ chồng nhận nuôi cô đã xảy ra tai nạn xe cộ cùng qua đời.

Cô một lần nữa bị đưa vè cô nhi viện, cũng không biết ai đã nói cô là điềm xấu, đôi vợ chồng kia bị cô khắc chết. Vì lời đồn này, cô ở cô nhi viện cũng không có bạn, viện trưởng cũng nhìn cô không vừa mắt.

Tài nguyên của cô nhi viện có hạn, vì ăn no mặc ấm, mấy đứa nhỏ trong đó kỳ thật cũng tranh đấu rất gay gắt. Cố Vân Đông thường xuyên bị bắt nạt, hết lần này tới lần khác mỗi lần có mâu thuẫn gì, viện trưởng đều là dùng việc xử phạt cô để chấm dứt. Cố Vân Đông từ lúc năm tuổi đã biết tay làm hàm nhai, không thể mềm yếu.

Cô đối với cô nhi viện không có tình cảm gì, cô luôn cố gắng, chịu khó tự mình thi lên đại học, chăm chỉ làm việc. Sau khi tốt nghiệp đại học đã tìm được công tác.

Chuyên ngành cô hứng thú nhất lúc đó là mỹ thuật tạo hình, nhưng mỹ thuật là ngành học cần nhiều tiền, nhiều thời gian mà cô lại thiếu cả hai thứ đó nên đã phải từ bỏ.

Nhiều lúc ngứa ngáy không chịu được, cô sẽ đến học viện Mỹ thuật cọ mấy lớp, cô rất có năng khiếu ở lĩnh vực này, tuy học không liên tục nhưng những bức vẽ của cô lại có thể làm cho người ta kinh ngạc.

Nhất là vẽ chân dung, đến giáo viên cũng nhịn không được cảm thấy đáng tiếc, thậm chí vì cô mà lên trường xin học bổng, để cô có thể đi học, chỉ là bị Cố Vân Đông cự tuyệt. Đối với những người không có gì đảm bảo cho tương lai, sở thích có đôi khi là những thứ rất xa xỉ.

Thật không nghĩ đến, những thứ học được lúc trước, vậy mà ở chỗ này lại có thể sử dụng.

Cô xoa nhẹ cánh tay hỏi Nhϊếp Thông cùng lính quèn: "Cho nên, cái này có thể chứ?"

Hai người liên tục gật đầu không ngừng: "Có thể có thể, đương nhiên có thể, quá có thể rồi."

Nhϊếp Thông lại rút một trang giấy, nụ cười trên mặt còn tha thiết hơn: "Vẽ thêm hai bức nữa."

"Chỉ hai bức ah, nhiều hơn nữa thì không có." Cô bắt đầu có chút hoài niệm máy copy rồi.

Đã có bức đầu tiên, bức thứ hai thứ ba vẽ nhanh hơn.

Không bao lâu, Nhϊếp Thông cầm ba bức tranh chân dung muốn đi: "Nhanh, quay trở lại phủ nha, cho người cầm cái này đi bắt người, rõ ràng như vậy khẳng định có người đã gặp."

Hắn nhấc chân muốn đi, Cố Vân Đông lại bắt trở về: "Đợi một chút."

"Làm sao vậy?"

"Bức tranh này ai vẽ, các ngươi phải giúp ta giữ bí mật. Ta cũng không muốn bị tên giặc cướp hung ác kia nhìn chằm chằm vào, ta còn có người nhà phải bảo vệ đấy."

Nhϊếp Thông dừng lại, biểu lộ nghiêm túc vài phần: "Ngươi yên tâm, không riêng gì ngươi, những người hoạ sĩ vẽ lệnh truy nã kia, chúng tôi đều giữ bí mật đấy. Chuyện bức vẽ, ta chỉ nói với một mình Tri phủ đại nhân, tuyệt đối sẽ không có người thứ năm biết rõ."

Người lính quèn bên cạnh cũng thận trọng gật đầu: "Cô nương yên tâm."

Nói thực ra, hắn đến bây giờ cũng không thấy rõ ràng cô nương này có bộ dạng gì, quá... lôi thôi rồi.

Cố Vân Đông lúc này mới buông lỏng tay ra, Nhϊếp Thông nhanh chóng cầm tranh, mang theo lính quèn vội vàng đi nha.

Bọn hắn vừa đi, Cố Vân Đông cũng chuẩn bị rời đi.

Chỉ là vừa quay người lại, cô đã mở to hai mắt nhìn, hung hăng gõ mặt bàn một cái: "Ai nha, chuyện tiền bạc còn chưa nói xong đây này."

Cố Vân Đông có chút ảo não, người cũng đi rồi, cô đuổi không kịp.

Cũng may hiện tại cô ở nhà Kha biểu cô, kiểu gì cũng sẽ gặp được đấy, không sợ hắn quỵt nợ.

Cố Vân Đông lắc đầu, lúc này mới ra khỏi trà lâu.

Lúc này đã hơi trễ rồi, người trên đường đã bắt đầu thu thập sạp hàng về nhà.

Thấy Cố Vân Đông vô cùng bẩn thỉu, cả đám đều ghét bỏ mà bịt mũi cách khá xa đấy.

Cố Vân Đông vốn còn muốn nhìn một chút hoàn cảnh ở phủ thành này, thấy thế liền nhanh chóng về nhà. Mới vừa rồi còn không biết, hiện tại đột nhiên cảm giác trên người có chút ngứa, rất không thoải mái.

Lúc đến nhà Kha biểu cô, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

Đẩy cửa sân ra, chỉ thấy hai anh em Cố Vân Thư đang ngồi ở ghế đẩu, ngoan ngoãn ngửa đầu, nghe Kha biểu cô đối diện đang nói chuyện.

Mà Dương thị, đang ngồi xổm bên giếng nước giặt quần áo.

Y phục của bọn họ tổng cộng cũng chỉ có một bộ có thể tắm rửa, trên đường cũng rất khó tìm được nguồn nước để giặt giũ và phơi khô, cho nên hai bộ quần áo đều vô cùng bẩn đấy, đã không thể mặc được nữa.

Bộ đồ trên người Cố Vân Thư cùng Khả Khả hẳn là do Kha biểu cô hỏi mượn nhà bên cạnh đấy, mặc lên người cũng không hoàn toàn vừa người, nhưng tốt xấu gì cũng sạch sẽ thoải mái. Y phục trên người Dương thị hẳn là của Kha biểu cô đấy, có chút ngắn.

Kha biểu cô đang quay mắt về phía cửa lớn, bởi thế nên thấy cô đầu tiên đấy, lập tức nhếch miệng, nói với cô "Bẩn chết mất, nhanh chóng đi tắm rửa, y phục của cháu ta cũng mượn tới rồi, ở sương phòng phía tây, tự mình đi lấy."

Ba người Dương thị nghe được, lập tức quay đầu nhìn qua, trên mặt đều lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.

Kha biểu cô hừ lạnh một tiếng: "Muộn như vậy mới trở về, bọn họ nguyên một đám đều nghĩ cháu một đi không trở lại đấy, làm việc cũng không yên lòng, nói chuyện cũng không có tinh thần."

Dương thị cùng Cố Vân Khả đối với lời của bà cũng không có nhiều phản ứng lắm, nhưng Cố Vân Thư đã hiểu chuyện rồi, nghe vậy nhịn không được đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Chúng cháu chính là, chính là lo lắng cho đại tỷ."

Cố Vân Đông tiến lên vuốt vuốt đầu của thằng bé: "Đại tỷ sẽ không đi đấy, mọi người cứ trò chuyện, cháu đi tắm."

Cô vào sương phòng, gian phòng kia không lớn, nhưng sạch sẽ, ánh sáng thông gió cũng không tệ, làm cho người ta cảm giác thật thoải mái.

Dương thị vui vẻ mang nước ấm vào cho cô, để cô thay quần áo xong bà ấy lấy đồ ra đi giặt.

Cố Vân Đông thong thả tắm nước nóng, nhà Kha biểu cô không có thùng tắm lớn, cho nên chỉ có thể dùng khăn nhúng nước lau mấy lần. Có thể như thế này cũng đã rất tốt rồi, ít nhất sau khi tắm cảm giác cả người cũng đã nhẹ hơn vài cân.

Thay quần áo, tóc ướt sũng rối tung, Cố Vân Đông sảng khoái tinh thần mà đi ra ngoài.

Lúc này sắc trời đã có chút tối rồi, mấy người Dương thị đều không ở trong sân, ngược lại trong phòng bếp bên kia truyền đến động tĩnh rất nhỏ.

Cố Vân Đông tìm đến chỗ có tiếng động, chỉ thấy Kha biểu cô đang làm bánh nướng áp chảo và nấu cháo, Dương thị đang nhóm lửa.

Thấy cô tiến đến, trên mặt Kha biểu cô hiện lên một tia kinh ngạc. Tuy sau khi ba người Dương thị tắm rửa sạch sẽ đã nhìn ra cả nhà này bộ dạng cũng không tệ, nhưng lúc thấy Cố Vân Đông, bà vẫn hơi có chút thất thần.

Tiểu cô nương tươi tắn lại sạch sẽ, nếu như ăn nhiều hơn một chút cho có da có thịt, vậy sẽ không thể chỉ dùng thừ thanh tú mà hình dung nữa rồi.

Phát giác được chính mình có chút thất thần, Kha biểu cô ho nhẹ một tiếng nói ra: "Ta thấy các cháu đã đi một ngày trên đường, trên người cũng không có gì ăn. Xem ở ba lượng bạc đằng kia, hôm nay sẽ bao hết cơm tối. Bất quá chỉ là ngày đầu tiên thôi, ngày mai các cháu phải tự mình nấu ăn, ta sẽ mặc kệ đấy."