Cố Vân Đông bắt đầu tin tưởng lời Nhϊếp Thông nói, người biểu cô quả thực nói chuyện rất dài dòng.
Biểu cô của Nhϊếp Thông họ Kha, trượng phu là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của bà, đáng tiếc kết hôn không đến một năm, đã qua đời vì bạo bệnh. Kha biểu cô không có con cũng không gả lần hai, sống một mình trong căn nhà của bọn họ.
Khả năng cũng là bởi vì bên người quá lạnh lẽo, cho nên đặc biệt thích nói chuyện cùng tiểu hài tử. Người khác đề nghị bà nên thu dưỡng một đứa bé, bà cũng không đồng ý, nói là ở một mình cho tự tại.
Căn nhà trước mặt này cũng không lớn, Kha biểu cô ở một gian, mái hiên phía tây để cho các cô tạm thời ở, gian chính giữa khá rộng, phòng phía tây còn có nhà bếp, ở phía sau có nhà xí, có giếng nhỏ trong sân, đi lại thuận tiện.
Lúc này Kha biểu cô đang chỉ vào miệng giếng kia dặn Dương thị: "Tự mình múc nước, cẩn thận một chút, đừng để nước lênh láng ra sân. Phòng bếp ở bên kia, thùng cũng ở bên trong, còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh chóng đi ah."
Dương thị nhịn không được nắm tay hai đứa nhỏ lui về phía sau một bước, bà không biết Kha biểu cô, chỉ cảm thấy đối phương nói chuyện quá nhanh, bà đang cố gắng để hiểu, làm sao có thể hành động được?
Tay chân đang luống cuống đang suy nghĩ có nên chạy đi hay không, liền thấy Cố Vân Đông đi vào.
Dương thị nhanh chóng chạy đến phía sau cô, chỉ chỉ Kha biểu cô: "Đông Đông, bà ấy nói rất nhiều."
Cố Vân Đông vỗ tay trấn an bà ấy, thấp giọng nói ra: "Mẹ, nàng là Kha biểu cô, chúng ta tạm thời ở lại nhà nàng, nàng sẽ không làm hại chúng ta, mẹ múc nước trước, lau người cho A Thư cùng Khả Khả, tắm rửa sạch sẽ chúng ta có thể ngủ ở trên giường mềm rồi, không cần lại vội vã chạy đi nữa."
"Không chạy đi nữa hả?" Dương thị không nhịn được liền vui vẻ trở lại.
Cố Vân Đông gật đầu với bà ấy, nhìn Dương thị vui vẻ chạy tới múc nước, mới đi đến trước mặt Kha biểu cô: "Kha biểu cô, cháu gọi là Cố Vân Đông, đây là ba lượng bạc, trong khoảng thời gian sắp tới này khả năng phải phiền toái ngài. Mẹ cháu tình huống đặc biệt, thoáng cái nói với bà ấy quá nhiều, bà ấy sẽ sợ, xin ngài bỏ qua cho."
Kha biểu cô có chút ngoài ý muốn, nghe cô nói chuyện làm việc ngược lại một chút cũng không giống một cô gái nông thôn nhút nhát, như người từng trải trong xã hội đấy.
Bà nhận bạc, nhẹ gật đầu, "Xem ra cháu cũng là người phân rõ phải trái đấy, không sai. Mẹ cháu chỉ cần có thể làm việc chiếu cố tốt cho các cháu, không cần ta động thủ là được, còn cháu. . ."
Nhϊếp Thông có chút gấp, nhịn không được ngắt lời bà ấy: "Biểu cô, cháu còn có chút việc cần Cố cô nương hỗ trợ, người nhà cô ấy làm phiền cô cô quan tâm trước một chút, tối nay cháu sẽ mua bánh ngọt bông sen ở Trương Ký cho cô cô."
"Tiểu tử thối, đi nhanh lên." Khẳng định là ghét bỏ bà nói nhiều.
Nhϊếp Thông cười cười, thấy Cố Vân Đông đã dặn dò xong Cố Vân Thư nói rồi, tranh thủ thời gian mang cô đi.
Hắn đưa Cố Vân Đông đến trà lâu trước, trên người Cố Vân Đông còn đang mặc bộ quần áo trên đường chạy nạn kia, trên mặt cũng vô cùng bẩn đấy, không có hắn mang theo, trà lâu căn bản sẽ không để cho cô vào.
Để cho cô ngồi chờ ở ghế lô, Nhϊếp Thông tự mình đi nha môn, gọi một người lính đã nhìn thấy những kẻ cướp kia tới.
Lúc trở lại, còn mang theo giấy và bút mực.
Cố Vân Đông lại chỉ cầm tờ giấy trong đó, lại hỏi tiểu nhị trà lâu mượn một cái bút than.
Nhϊếp Thông không hiểu lắm, tận lực uyển chuyển mà hỏi: "Ngươi dùng không quen bút lông?" Hắn như thế nào lại quên mất, một cô nương ở nông thôn khẳng định chưa từng được đi học ah.
Cố Vân Đông không nhịn được liếc mắt: "Được rồi, trước tiên nói một chút xem tên giặc cướp kia có bộ dạng gì a, mắt mũi miệng khuôn mặt, cố gắng nói kỹ một chút."
Tên lính quèn kia trên đường tới đã nghe Nhϊếp Thông nói qua rồi, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới, người vẽ lại là một tiểu cô nương hơn mười tuổi bộ dạng lôi thôi lếch thếch thoạt nhìn hình như là một lưu dân.
Chỉ bằng cô ta? Biết vẽ như họa sĩ? Còn tự nhận là lợi hại hơn một số hoạ sĩ trong phủ Tuyên Hòa bọn hắn?
Nói đùa gì vậy?
Nếu không phải Nhϊếp Thông ở chỗ này, hắn đã quay đầu bước đi rồi.
Cố Vân Đông thấy hắn trầm mặt không nói lời nào, cũng biết hắn đây là không tín nhiệm mình.
Cô gõ nhẹ vào bàn, cười hỏi, "Chẳng lẽ ngươi đã không nhớ rõ bộ dạng tên phạm nhân kia rồi hả?"
"Ai nói ta không nhớ rõ?" Lính quèn lúc này mới lên tiếng phản bác, trong mắt hiện lên một tia oán hận: "Tên giặc cướp kia đã gϊếŧ người huynh đệ tốt luôn cùng ta kề vai chiến đấu, ta mỗi đêm mỗi đêm đều có thể mơ thấy hắn, trên mặt hắn có bao nhiêu nốt ruồi ta đều nhớ rõ ràng."
"Vậy nói đi."
"..." Lính quèn bị chẹn họng, bên cạnh Nhϊếp Thông lại đυ.ng đυ.ng cánh tay của hắn, lúc này hắn mới nắm chặt tay nói: "Mặt có chút tròn, thoạt nhìn thì có bộ dạng chất phác, thành thật. Lông mày thô, hơn nữa rất đen rất dài, mắt không lớn, hẹp dài, mũi thịt tương đối nhiều, miệng, miệng có chút giống tôi."
Cố Vân Đông cúi đầu, vừa căn cứ theo lời hắn nói vừa dùng bút than phác hoạ.
Vừa vẽ, còn có thể thỉnh thoảng hỏi hắn: "Như vậy? Có phải lại tròn hơn một chút... Quầng mắt có thâm sâu không... Hẹp dài là loại dài nào... Cái cằm thịt nhiều hay không..."
Ngay từ đầu cô chỉ vẽ vài nét sơ bộ, đợi đến lúc xác định không sai biệt lắm, mới rút ra một tờ giấy trắng khác, đem những nét trên khuôn mặt được lính quèn miêu ta kia hợp lại cùng một chỗ.
Động tác của Cố Vân Đông rất nhanh, không bao lâu đã vẽ xong rồi.
Lính quèn kia nói một hồi đã khát nước nên uống một ngụm trà, tới lúc nhìn qua, "PHỐC..." một ngụm nước phun tới.
"Ah, cẩn thận một chút ah." Cố Vân Đông kéo trang giấy ra xa, trừng mắt liếc hắn một cái.
Lính quèn không ngừng lau miệng của mình, không thể chờ đợi được liền cầm lấy tờ giấy kia, toàn bộ con mắt đều trợn tròn.
Nhϊếp Thông vừa rồi tránh né ngụm nước hắn phun ra đã lui về phía sau vài bước, giờ phút này lại ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng khϊếp sợ của hắn, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Làm sao vậy?"
Lính quèn khó có thể tin mà thấp giọng thì thào: "Giống, quá giống, quả thực quá giống."
"Thực sự giống như vậy sao?" Có phải quá khoa trương không? Nhϊếp Thông lắc đầu, vượt qua cái bàn đi đến phía sau hắn nhìn.
Vừa liếc nhìn, cả người cũng giật mình ngay tại chỗ.
Lính quèn không thể tưởng tượng nổi mà mở miệng, "Rất giống, giống như là từ trên mặt hắn in xuống vậy."
"Vậy mà còn có cách vẽ tranh như vậy." Nhϊếp Thông sợ hãi thán phục lắc đầu, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy bức tranh, không thể không ngạc nhiên.
Những họa sĩ kia vẽ cũng rất đẹp, nhưng Nhϊếp Thông không phải là bậc thầy về thư pháp và hội họa, không biết thưởng thức, chỉ biết là cảnh rất đẹp, người cũng rất đẹp, nhưng khác xa so với người thật. Ít nhất, đối với bọn hắn thì tác dụng phá án thực tế không lớn.
Nhưng bức vẽ người hôm nay, thật sự rất sống động.
Và đây chỉ là một bức vẽ bằng than mà thôi.
Lúc ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, ánh mắt Nhϊếp Thông đã thay đổi.
Vị Cố cô nương này, thật sự chỉ là tiểu cô nương nông thôn cái gì cũng không hiểu sao?
"Bút pháp này, ai dạy ngươi?"
Cố Vân Đông cũng uống một hớp nước, nhún nhún vai nói ra: "Một người không quen biết, hắn cũng không nói cho tôi biết hắn tên là gì."