Lao Tình

Chương 10: Ở lại nhà tôi?

Miễn Ni đưa Hắn đến cửa hàng tiện lợi Away,đây là một trong chuỗi cửa hàng tiện lợi,đầy đủ và phục vụ khách hàng tốt nhất.

Đối với hắn mà nói,trong suốt bao nhiêu năm sống trên đời,đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào chỗ này.Nó không thuộc dạng xa hoa,sắc xảo mà chỉ là một cửa hàng đơn giản,được trang bị và tân tiến hơn mà thôi.

"Quản lí Châu,em ở đây"

"a miễn ni đó hả em?hôm nay chị nhớ không có lịch trực đêm cho em đâu"

"Không phải,hôm nay em giới thiệu với chị, Minh Hàn muốn làm việc ở chỗ ta,anh ấy rất thân thiện và còn là người quen của em,chị có thể?.."

"a được rồi,chẳng phải chúng ta đang thiếu người hay sao,cậu thanh niên này lại vừa có chiều cao,dáng vóc,khuôn mặt đều đẹp..Khéo là khách nữ kéo ầm ầm đấy chứ?"

Quản lí nói rồi lại cười tươi như hoa nhìn lấy Minh Hàn và Miễn Ni..

"Hai đứa này đẹp đôi đấy chứ,tài sắc vẹn toàn"Quản lí Châu nghĩ thầm

"Được rồi,cậu muốn làm ca tối,sáng hay trưa?"

"Tối ạ"

"Vậy được ngày mai cậu có thể vào làm liền,tiền lương chúng ta sẽ chi trả sao,cậu làm chung với Miễn Ni nhé thời gian từ 8 giờ đến 1 giờ khuya"

"vâng bọn em cảm mơn" Cả hai cùng đồng thanh rồi ra về.Tìm được việc làm cho anh Miễn Ni như gặp phải vàng,cô vui sướиɠ và tung tăng lạ lùng."Giúp người vui đến thế sao?"

"A,bây giờ là tới thuê phòng cho anh,đi thôi"

Bọn họ tiếp tục đi,cả hai như đang có niềm vui trong lòng mà trở nên hăng hái sôi động.

Cả hai người bọn họ bắt đầu tìm kiếm căn phòng,có thể nói nó không quá to cũng chẳng quá nhỏ rất phù hợp cho Minh Hàn.

Khỏi nói cũng biết,Minh Hàn vốn làm gì để ý đến mấy chuyện thuê phòng như thế này,mục đích của hắn cũng chỉ có một mà thôi

"Anh thấy mấy căn này làm sao có được không?

"được,rất ổn đấy chứ"Miệng nói vậy thôi chứ ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối chỉ có hình bóng của cô.

"Được rồi,vậy ngày mai bọn tôi sẽ đặt cọc nhà này nhé bây giờ chúng tôi về"

Mãi mê biết bao lâu cuối cùng hai người họ cũng trở về,tuy nhiên Miễn Ni lại chợt nhớ ra điều gì đó

"ngày mai anh có tiền không đấy?để làm thủ tục đặt cọc tiền nhà"

ấy chết,không nhắc hắn cũng quên bén vụ này

"tôi có mà,vừa đủ"

"vậy là ổn rồi"

"Vậy tối nay anh sẽ ở đâu,nếu không phiền anh có thể ở nhờ nhà tôi đêm nay,tôi thường không ngủ trong phòng,anh có thể ngủ trong đấy"

"không thường ngủ?cô không sợ lạnh sao?"

"không,tôi sợ"

Hắn khó hiểu,có nệm ấm chăn êm trong phòng lại không ngủ,ra ngoài đây làm gì?cô muốn bị lạnh đến chết hay sao?.Thấy hắn khó hiểu cô liền lúng túng trả lời

"ờ thì,..mà thôi anh có ngủ không đấy"?

"Ngủ" Hắn thật muốn biết thêm về cô,tại sao có phòng lại không ngủ mà ra ngoài này cơ chứ?cô khó hiểu và kì dị y chang hắn

"vậy giờ tôi lấy đồ ra đây,anh ngủ trong đó"

"ừm"đồng ý vậy thôi,chứ dễ gì hắn để cô nằm ngoài đất như vậy còn bản thân mình lại ngủ trong phòng ấm áp..

Tối nay hắn sẽ thay cô chăm sóc cô!!

Người con gái mà hắn yêu thương không được phép hành hạ hay làm tự làm tổn thương chính mình được.Không hiểu vì vết thương tâm lí quá sâu nặng,nên hắn nghĩ bất kì ai trở nên kì lạ đều có một cuộc đời bất hạnh và hắn sẽ không bao giờ cho phép cuộc sống tồi tệ đấy lại tiến gần đến người con gái mà hắn yêu Tiểu Miễn Ni...

Đang suy nghĩ căng thẳng một hồi,tự bao giờ trên bàn khách lúc này đã có hai bát mì khói bốc lên nghi ngút,thật thơm..

"hôm nay ở nhà có mì gói thôi,anh ăn đỡ nhé"

"nhìn đơn giản vậy thôi chứ nó tuyệt vời lắm đấy"

Hắn một lần nữa lại nhìn Miễn Ni,cô trông thật ngây thơ phải không?Nụ cười của cô,ánh mắt của cô như đang phản chiếu lại nỗi tuyệt vọng trong cuộc sống của cô vậy.Dù cô hay cười,nhưng đâu đó trong lòng vẫn man mác một niềm đau thương nào đấy..hắn thấy chứ,hắn thấy hết ,người con gái dáng vóc gầy gò,đang ngày đêm làm việc chăm chỉ phục vụ cho cuộc sống bình yên.Liệu rằng có phải ông trời cho hai kẻ đáng thương tìm thấy nhau,ánh mắt của họ,nụ cười của họ thật đẹp nhưng cũng lại thật đau..