Ôn Chưởng Môn Tàu Khang Sư Đệ Đã Trở Lại

Chương 8.3

Thiếu niên trên mặt vui mừng trở lại, hắn vội vàng gật đầu, từ trong túi lấy ra thêm hai viên linh thạch: "Hai ngươi thích cái gì cứ việc mua, không đủ thì hỏi ta."

Cả hai không khách sáo trực tiếp cầm lấy.

Thấy vậy, chàng trai gãi đầu hỏi: “Tối nay cha bảo ta về đưa mười lá bùa, nhưng ta không biết vẽ, sợ cha trách tội... ...."

Tuy nhiên, sau một lúc khi lấy được tiền, hai người đều mất kiên nhẫn, một người liếc nhìn chàng trai trẻ, ẩn ý giễu cợt: "Còn sợ cái gì? Ngươi là thiếu gia duy nhất ở Tây Vực, đó còn là cha của ngươi nữa. Chẳng lẽ có thể phế truất ngươi sao? Chỉ là bị mắng, một miếng thịt cũng không mất, ngươi bị mắng cũng không chịu nổi."

Thiếu niên mím môi, một người khác nói:" Thậm chí ngươi vào được Ánh Thiên Tông là nhờ dưới sự bảo vệ của cha mình, Phù Đạo đang thừa nước đυ.c thả câu, không giống như chúng ta, những người chăm chỉ rèn luyện cả ngày. May mắn thay, mỗi khi Phù Đạo thi đấu, đã được định sẵn người chiến thắng cuối cùng, không cần lãng phí tâm tư, chúng ta vẫn phải nỗ lực để cạnh tranh thứ hạng."

Người thiếu niên còn muốn nói gì đó, lại bị vỗ vai:"Có vẽ hay không cũng không sao, nhìn thấy gian hàng trước mắt không, đi vào mua mười tấm bùa là đủ rồi, khi quay trở về cũng đủ ứng phó với cha ngươi."

Thiếu niên lông mi động đậy, hai người kia đã rời đi. cầm túi trữ vật, hắn do dự một chút, cuối cùng đi về phía trước gian hàng.

Từ Triều Khởi nhìn chằm chằm vào những đệ tử ra vào, nhìn những viên linh thạch trong tay họ, cuối cùng từ trong túi trữ vật lấy ra hai viên linh thạch trung phẩm.

Cậu đặt linh thạch lên bàn, nói với chưởng quầy:"Một bộ y phục của đệ tử, ngươi thối lại cho ta hai mươi ba linh thạch hạ phẩm."

Chưởng quầy liếc Từ Triều Khởi một cái, nhìn quần áo đắt tiền của đối phương, nói: "Đệ tử mới? Lấy giấu ấn thông qua của ngươi ra."

"Không phải mới nhập môn... Là nhập môn từ lâu lắm rồi."

Chưởng quầy lại liếc cậu vài cái, "Ngươi nhập môn đã lâu như vậy còn không hiểu quy củ? Y phục của đệ tử chỉ có thể tự mình may, không thể mua, chỉ có thể nhận một lần lúc nhập môn, nếu như vô tình làm mất hoặc hư hỏng, nhất định phải có con dấu của phó phong chủ trở lên."

Từ Triều Khởi sửng sốt, có chút bực bội: "Ta còn phải tự mình sửa quần áo sao?"

Chưởng quầy nhìn thiếu niên tuấn tú, không khỏi hừ một tiếng: "Đệ tử tự may vá y phục là quy cũ của Ánh Thiên Tông từ khi thành lập môn phái, chẳng lẽ ngươi từ khi nhập môn liền không có may quần áo sao?"

Bằng mắt thường có thể rõ ràng thấy được Từ Triều Khởi bị đông cứng lại.

Người bán hàng lẩm bẩm, từ bên dưới lấy ra một tờ giấy màu vàng rất dai đưa cho Từ Triều Khởi: “Nó ở ngay đây, để phó phong chủ đóng dấu, còn nói với phó phong chủ như thế nào thì còn tùy ngươi...."

Từ Triều Khởi tiếp nhận tờ giấy màu vàng nhìn những chữ trên đó: "Chỉ cần từ phó phong chủ trở lên đều được?"

Chưởng quầy cười nói: "Ngay cả phó phong chủ ngươi cũng mời không được, còn có thể mời ai?"

Trong khi họ đang nói chuyện, một giọng nói yếu ớt rụt rè vang lên, "Ở đây ... có phong phù không?"

Từ Triều Khởi nhìn về hướng phát ra âm thanh, thiếu niên xấu hổ cúi đầu.

Người bán hàng nói "Yo": "Thật trùng hợp, nó vừa được bán hết."

Người thiếu niên run rẩy, càng cảm thấy hiu quạnh.

Từ Triều Khởi liếc nhìn thiếu niên, sau đó quay đầu hỏi người bán hàng: "Một lá phong phù có thể bán bao nhiêu tiền?"

Chưởng quầy nói: "Bảy mươi tám linh thạch hạ phẩm."

Từ Triều Khởi gật gật đầu, cậu đến gần thiếu niên, thấp giọng nói:" Ta có, ta bán cho ngươi, một tấm phong phù coi như bảy mươi lăm linh thạch hạ phẩm,tổng cộng bảy viên linh thạch trung phẩm, năm mươi linh thạch hạ phẩm."

Người thiếu niên ngẩng đầu, như đột nhiên nhiên sống lại, hắn liếc nhìn Từ Triều Khởi, nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu, mặt nhất thời đỏ bừng.

"Cảm ơn... cảm ơn đạo hữu!"

Nói xong, hắn vội vàng lật trong túi trữ vật, lấy ra một viên linh thạch thượng phẩm đưa cho Từ Triều Khởi.

Từ Siêu nhướng mày, "Quá lớn, không có tiền lẻ!"

Thiếu niên lắc đầu, vội vàng nói: "Không không không! Ngươi không cần thối lại!"

Từ Triều Khởi nhíu mày: “Ngươi không có linh thạch trung phẩm sao?”

"Có.....có......"

Từ Triều Khởi: "Quên đi, đưa ta bảy viên linh thạch trung phẩm."

Thiếu niên dừng lại, do dự một chút, thu hồi linh thạch thượng phẩm trong tay, lấy ra mười viên linh thạch trung phẩm.

Từ Triều Khởi: .... ....

Cậu tò mò nhìn người trước mặt: "Ngươi đặc biệt thích cho người ta tiền sao?"

“A?” Thiếu niên ngơ ngác nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh.

Từ Triều Khởi lấy đi bảy viên linh thạch để lại ba viên cho thiếu niên.

Cậu bỏ linh thạch vào trong túi trữ vật, lấy ra mười lá bùa trống.

“Ngươi, ngươi vẽ tại đây sao!” Thiếu niên ấp úng nói.

“Hả?” Từ Siêu vừa vẽ vừa hỏi, “Làm sao vậy?”

Thiếu niên sửng sốt:"Muốn vẽ bùa phải tắm rửa sạch sẽ trước, để tinh thần hợp nhất, tập trung linh khí toàn thân, hấp thu linh khí của vạn vật, theo cách này, một ngày chỉ có thể vẽ nhiều nhất là ba lá bùa."

Chưởng quầy bên cạnh nhìn chằm chằm Từ Triều Khởi: "Không đến nổi chỉ vẽ được ba cái , nhưng tu sĩ bình thường nhiều nhất chỉ có thể vẽ năm cái."