Nữ Huyện Lệnh Xinh Đẹp Cải Trang Thành Nam (NP)

Chương 8

Lương Tụ không để ý đến điều đó, di chuyển côn ŧᏂịŧ dữ tợn của mình, nâng bờ mông của nàng rồi đâm mạnh vào sâu bên trong, thỉnh thoảng lại phát vào bờ mông vểnh của nàng: “Cắn như vậy lại kìm nén không nói ra, đúng là đáng phạt.” Hoa kính của nàng co rút lại, sức mạnh của nam nhân trong nháy mắt khiến nàng cảm thấy hắn muốn xuyên qua làm hư nàng. Nàng liên tục khóc lóc cầu xin, cằm bị hắn nâng lên, cái miệng nhỏ nhắn bị hắn chặn lại.

Nàng không biết rằng âm thanh cầu xin tha thứ chỉ làm nam nhân càng không dễ dàng buông tha cho nàng.

Mỗi lần Lương Tụ di chuyển đến chỗ sâu nhất, Đường Vãn Ý lại nhịn không được, rất nhanh lại cao trào thêm một lần nữa. Đầu ngón tay vẽ một đường tinh xảo trên lưng hắn. Hắn đỡ eo nàng, để nàng dựa sát vào đầu giường, hai tay chống hai bên hông của hắn, sau đó hạ thắt lưng đưa dươиɠ ѵậŧ tiến vào nàng, mật dịch trào ra khiến cả người hắn run rẩy, than nhẹ thành tiếng.

Bàn tay nhỏ bé của nàng bấu chặt nệm, chịu đựng hắn trừu sáp, chân nhỏ theo bản năng nâng lên, mũi chân duỗi thẳng, hai mắt đẫm lệ nhìn Lương Tụ. giọng run run: “Không phải nói… Ưm… Chỉ một lần thôi sao? A.”

Lương Tụ nở nụ cười kèm theo chút tà khí: “Ta vẫn chưa ra.”

Hắn lưu luyến không rời bộ ngực mềm mại của Đường Vãn Ý, kích thường vừa đủ để hắn nắm chặt. Chạm không tới bộ ngực của nàng, hắn lại đỡ nàng ngồi dậy, đưa lưng về phía hắn, để một cánh tay của nàng vắt qua bả vai hắn, tay ôm ngực nàng đùa giỡn nhũ tiêm.

Tư thế này quá sâu khiến Đường Vãn Ý bị nghẹn, nàng vừa khóc vừa cầu xin: “Uh… Ahh… Đừng làm tư thế này.”

Lương Tụ in dấu hôn trên chiếc cổ trơn láng và bờ vai của nàng, nghe thế thì còn tăng thêm lực đạo, vật bên dưới lại sưng lớn hơn vài phần.

Qua nửa canh giờ, giọng nói của Đường Vãn Ý đã khàn đi, dưới thân phun ra nuốt vào cự vật cứng rắn. Phải lắng nghe lắm mới nghe thấy âm thanh ưm a mà nàng phát ra, vậy mà hắn vẫn chưa chấm dứt. Hốc mắt nàng hồng hồng, nàng sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì nàng sẽ bị hỏng mất. Bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, hoa kính nàng siết chặt côn ŧᏂịŧ. Lương Tụ gầm nhẹ một tiếng, xoay người đặt nàng lên giường lại, khom người gấp hai chân của nàng ra trước ngực, từ từ hạ xuống, lực đạo mạnh mẽ như xuống đưa tinh hoàn chen vào huyệt khẩu của nàng. Dưới cú đâm hung ác của hắn, nàng chỉ cảm thấy một tia sáng trắng lóe lên, lưng kéo căng: “Ahh…!” Lại tới rồi.

Sau khi hung ác trừu sáp thêm mấy chục lần, cuối cùng Lương Tụ cũng bắn ở chỗ sâu nhất, cảm nhận sức nóng thiêu đốt bên trong hoa huyệt, bụng dưới co rút lại, cơ thể hắn run lên. Lương tụ rút vật nam tính ra ngoài, hỗn hợp chất lỏng không ngừng chảy ra từ huyệt khẩu sưng đỏ của nàng tạo thành một mảnh lầy lội. Mặt nàng ửng hồng, hốc mắt ươn ướt, cả người ướt đẫm mồ hôi, nàng khẽ nức nở vì sự sung sướиɠ tột độ, tóc đen tán loạn khẽ che đi gương mặt xinh đẹp tuyệt trần và đôi gò bồng phập phồng lên xuống kia, một vài sợi tóc nghịch ngợm còn chui vô đôi môi mềm mại sưng đỏ của nàng tạo nên hình ảnh vô cùng da^ʍ mỹ.

Eo nàng bủn rủn, mệt đến mức không nhấc nổi đầu ngón tay, cuối cùng thể lực không chống đỡ được nữa nên hoàn toàn ngất đi.

Lương Tụ nhễ nhại mồ hôi, hắn điều hòa hơi thở, vuốt ve thân thể non nớt phủ kín dấu hôn của nàng khiến nàng khẽ run người lên. Nhìn cái miệng hoa huyệt đóng mở phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của mình, vật dưới háng lại dựng lên.

Hắn thở dài một hơi, hắn chưa bao giờ thấy bản thân ham mê du͙© vọиɠ như bây giờ, nhưng hương vị tiểu kiều nhân này quá mức tuyệt vời, cái miệng nhỏ nhắn ăn hoài không chán, đúng là muốn ngừng cũng không được. Nhưng đây là lần đầu tiên của nàng, nàng đã đến giới hạn nên hắn cũng không thể dày vò thêm nữa. Hắn quỳ gối xuống bên cạnh nàng, một tay xoa nắn đồi núi của nàng, một tay tuốt côn ŧᏂịŧ, một lúc lâu sau hô hấp nhanh hơn, hắn phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên trên ngực nàng, vài giọt còn rơi xuống đôi môi đỏ mọng của nàng. Đôi mắt Lương Tụ tối lại, cúi người hôn nàng thật sâu, đến khi tiểu kiều nhân dưới thân cảm thấy khó thở phát ra tiếng ưm a thì hắn mới bỏ qua, lúc tách khỏi cái miệng nhỏ nhắn thơm ngát kéo theo một sợi chỉ bạc.

Lương Tụ không dám nhìn nàng, sợ chính mình nhịn không được lại muốn làm nàng, hắn vội vàng mặc quần áo, lấy áo choàng quấn nàng thật kín chỉ để lộ cái đầu nhỏ, sau đó ôm ngang người nàng.

Nhìn đống hỗn độn trên giường, hắn tự giễu cười cười, tốt xấu gì cũng đã hai bốn nhưng hắn như thiếu niên vừa mới nếm thử mùi vị tìиɧ ɖu͙©. Lương Tụ trìu mến hôn lên cái trán trơn bóng của nàng, xót xa nhìn dáng vẻ nàng ngủ say, tiếp đó bước ra khỏi lều.

Toàn thân nàng chỗ nào cũng dính đầy dịch thể và mồ hôi của hắn, hắn muốn giúp nàng tắm rửa để nàng ngủ cho thoải mái. Nhưng trong quân toàn là hán tử thô tục, ngày thường tắm rửa cứ dội nước qua loa, lấy đâu ra thùng tắm được chứ. Dù vậy trong rừng cách đó không xa có một suối nước nóng, hắn tính đưa nàng vào đó tắm rửa.

~Dài quá đi mất, may là kết thúc H rùi chứ không dịch miết chắc mình ngán thịt mất~