Chân Ái Chung Cực Hình Thái

[TLVS] Chương 2: Bắt đầu tẩy não, khống chế bắn tinh và đùa giỡn đến cao trào

“Ưm……” Trình Yến duỗi eo một cái và vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, hắn đã ngủ như thế nào vậy? Hắn chỉ nhớ rõ hình như Nhậm Vũ Tầm đang thôi miên hắn, sau đó hắn không còn ý thức…… Không đúng, hắn đã ngủ bao lâu rồi?

Trình Yến vội vàng ngồi dậy và nhìn đồng hồ, hôm nay là…… Chủ nhật?! Trình Yến xoa xoa đôi mắt, luôn mãi xác nhận xem hôm nay có phải là buổi sáng chủ nhật hay không. Hắn vội vàng bước xuống giường và đi ra khỏi phòng, Nhậm Vũ Tầm đang chơi game ở trên ghế sofa thấy hắn tỉnh dậy thì lập tức buông máy chơi game trong tay xuống và cười nói: “Giáo sư, cuối cùng thì ngài cũng tỉnh dậy nha? Ngày hôm qua sau khi thôi miên xong thì ngài đã ngủ rất say, em không đành lòng kêu ngài dậy, không ngờ rằng ngài ngủ một giấc lại ngủ tới bây giờ.”

Trình Yến ừ một tiếng, “Tôi ngủ thật sự rất thoải mái, nhưng không ngờ rằng lại ngủ lâu đến như vậy. Cái kia, tôi thật sự rất cảm ơn, Nhậm Vũ Tầm.”

Nhậm Vũ Tầm vẫy tay, “Chuyện có gì lớn đâu, không phải giúp ngài thôi miên sao, hôm nay ngài còn gặp ác mộng sao? Đêm nay ngài có muốn tôi giúp ngài tiếp không?”

Trình Yến suy nghĩ một lúc lâu, một giấc ngủ này thật sự rất thoải mái, hắn chưa từng cảm thấy thoải mái đến như vậy, bản thân cũng không có lại nằm mơ thấy ác mộng. Nghĩ đến đây, khóe miệng của hắn cong lên độ cung rất nhỏ mà mắt thường rất khó phát hiện, “Ừ, vậy đêm nay cũng làm phiền rồi Vũ Tầm, thật sự rất cảm ơn cậu.”

Nói xong, Trình Yến mới nhớ tới tối hôm qua hắn không có tắm rửa và làm vệ sinh cá nhân, cả người đều cảm thấy rất khó chịu nên hắn vội vàng đi đến phòng vệ sinh. Đương nhiên là hắn cũng xem nhẹ ánh mắt chờ mong của Nhậm Vũ Tầm.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, hai người cùng nhau đi ra ngoài ăn bữa trưa và ghé siêu thị mua các đồ dùng cần thiết. Sau đó hai người quay trở lại ký túc xá, Trình Yến ở trong làm việc ở trong thư phòng còn Nhậm Vũ Tầm thì vui vẻ dọn dẹp nhà cửa và bắt đầu đi nấu bữa tối.

Sau khi dùng bữa tối xong, Trình Yến đã tắm rửa và đánh răng xong rồi ngoan ngoãn nằm ở trên giường, Nhậm Vũ Tầm thì ngồi ở trên mép giường. Chỉ là Trình Yến không biết một điều là, lúc này đây cuộc đời của hắn sẽ chuyển sang một trang khác.

Rất nhanh, Trình Yến một lần nữa bị Nhậm Vũ Tầm thôi miên. Bởi vì có sự tin tưởng và kinh nghiệm lần trước, lần này thôi miên nhanh hơn lần trước rất nhiều, điều này khiến Nhậm Vũ Tầm tự tin hơn rất nhiều.

“Trình Yến, bởi vì thôi miên làm ngài cảm thấy vô cùng thoải mái, bởi vì vậy ngài càng ngày càng tin tưởng đối người thôi miên của ngài là Nhậm Vũ Tầm, cũng chính là đứa nhỏ ngày nhận nuôi và cũng là người thân duy nhất của ngài. Không chỉ có như thế ——”

Vừa dứt lời, Nhậm Vũ Tầm cởϊ qυầи lót ra và tay nhẹ nhàng đặt lên trên dươиɠ ѵậŧ của hắn và bắt đầu loát từ trên xuống dưới. Trình Yến là một người vô cùng cũ kỹ, từ nhỏ sống trong gia đình thiếu thốn tình yêu thương nên khi trưởng thành hắn rất vô cảm thậm chí còn chán ghét với việc làʍ t̠ìиɦ. Bởi vậy hắn chưa bao giờ tự an ủi dươиɠ ѵậŧ của mình, cho dù có đôi khi du͙© vọиɠ nổi lên thì hắn cũng giải quyết bằng cách tắm nước lạnh, ở dưới góc nhìn của hắn có thời gian làm mấy chuyện đó thì nên đi đọc thêm nhiều cuốn sách thì còn tốt hơn.

Nhưng mà thân thể sẽ luôn phản bội đại não. Sau khi dươиɠ ѵậŧ bị loát vài cái, kɧoáı ©ảʍ bắt đầu chảy xuôi ở trong thân thể khô héo này. Thân thể chưa bao giờ đạt được kɧoáı ©ảʍ này nên có một chút không chịu nổi sự mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, mí mắt của Trình Yến nhảy lên một cách kịch liệt, thân thể nhịn không được mà chấn động mạnh mẽ. Nhậm Vũ Tầm lập tức cảm thấy hoảng sợ vì sợ Trình Yến có thể lập tức tỉnh dậy, cậu ngừng động tác trong tay lại, không ngờ rằng Trình Yến lại mẫn cảm như vậy. Nhậm Vũ Tầm thở dài, xem ra chỉ có thể từ từ từng bước một.

Nhậm Vũ Tầm tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Trình Yến, vừa rồi ngài rất vui sướиɠ, có đúng không?” Nhậm Vũ Tầm biết, người bị thôi miên cũng không phải không cảm giác được gì, nếu lúc này có người cầm con dao muốn đâm hắn, chỉ sợ Trình Yến lập tức có thể tỉnh dậy. Động tác vừa rồi của cậu lớn như vậy, bây giờ chắc chắn Trình Yến đã có một chút tri giác.

Trên sách từng nói qua, nếu gặp phải tình huống như vậy thì người bị thôi miên thường sẽ bị vây ở trong một loại trạng thái ngây thơ mờ mịt. Mà Nhậm Vũ Tầm thì muốn thông qua phương thức này để dụ dỗ Trình Yến, làm hắn ở dưới tình trạng không biết cái gì hết đi theo ý nghĩ của cậu.

Chẳng qua đây cũng là lần đầu tiên Nhậm Vũ Tầm thôi miên, cậu cũng không dám xác định điều này có chính xác không. Quả nhiên, dươиɠ ѵậŧ của Trình Yến không có bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên lập tức khôi phục lại thành mềm nhũn, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên bình tĩnh trở lại. Nhậm Vũ Tầm không hề từ bỏ, cậu dùng nước bọt liếʍ ướt ngón tay và sau đó nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ qυყ đầυ của hắn.

Trình Yến làm sao chịu được loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, hắn lập tức kêu lên một tiếng, Nhậm Vũ Tầm vội vàng tiếp tục nhẹ nhàng cọ xát, nhỏ giọng hỏi hắn: “Trình Yến, ngài vui sướиɠ không?”

Lúc này giống như trời cao cũng thiên vị cậu, đôi môi mím chặt của Trình Yến nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ, Nhậm Vũ Tầm để sát tai vào tuy rằng nghe không rõ từng câu từng chữ nhưng cậu vẫn có thể đoán ra được.

“Rất…… Rất vui sướиɠ……”

Tay của Nhậm Vũ Tầm run lên, thật tốt quá, quả nhiên cố gắng từ trước đến nay của cậu không hề uổng công!

Nhậm Vũ Tầm giống như tìm được bí quyết, cậu dừng động tác đang làm lại và bắt đầu loát dươиɠ ѵậŧ của Trình Yến giống như lúc nãy, chẳng qua là lần này động tác của cậu rất nhỏ và cũng rất chậm. Lúc này đây, Trình Yến cũng không có phản ứng lớn gì, chỉ có thân thể nhẹ nhàng rung động biểu hiện cho sự sung sướиɠ của chủ nhân nó. Nhậm Vũ Tầm lại tiếp tục mở miệng nói, “Trình Yến, ngài rất vui vẻ……”

Tâm trí của Trình Yến vẫn không có thanh tỉnh, qua hai ba giây hắn mới trả lời lại, “Đúng…… Tôi rất…… Vui vẻ……”

“Ngài có muốn càng vui sướиɠ hơn không?”

“Tôi…… Tôi muốn……”

“Nếu ngài muốn càng vui sướиɠ hơn? Tôi có thể cho ngài nha.”

“Ừ…… Mau cho tôi……”

Nhậm Vũ Tầm cười khẽ, hơi tăng một chút lực vào động tác trong tay của mình, “Nếu ngài càng muốn vui sướиɠ hơn, vậy ngài phải nhớ kỹ: Có thể cho ngài vui sướиɠ, chỉ có người ở chung nhà với ngài, đứa trẻ mà ngài nhận nuôi, người thân duy nhất của ngài Nhậm Vũ Tầm.”

“Uh…… Ha…… Có thể, cho vui sướиɠ…… Là, là Nhậm Vũ Tầm……”

Tiếng rêи ɾỉ đứt quãng phát ra từ trong miệng của Trình Yến, cho dù là chỉ có một tiếng thì cũng đủ khiến cho Nhậm Vũ Tầm hét lên rằng đêm nay đáng giá. Cậu thừa thắng xông lên nói, “Ngài nhất định phải nhớ kỹ, là Nhậm Vũ Tầm. Có phải là từ nhỏ đến lớn chưa có ai có thể khiến cho ngài vui sướиɠ đến như vậy? Nhưng Nhậm Vũ Tầm có thể mang đến cho ngài. Không ai có thể so được với cậu ấy, ngài thật sự rất thích Nhậm Vũ Tầm.”

“Ừ…… Tôi thật sự…… Rất thích…… Nhậm Vũ Tầm……” Giờ phút này, khuôn mặt lạnh lùng kia dần dần biến mất, ở trong ban đêm yên tĩnh giống như bị gió xuân thổi quét qua. Cho dù là ở trong bóng tối, Trình Yến vẫn mỉm cười một cách si ngốc. Nhậm Vũ Tầm sửng sốt một chút, trong tay đột nhiên tăng mạnh lực độ lên, biểu cảm của Trình Yến lập tức trở nên đọng lại, trong nháy mắt tiếng rêи ɾỉ phát ra giống như đang phun ra từng viên từng viên trân châu, “A…… A…… Uh…… Ưm…… Ha a……”

Trình Yến không thể nhịn nổi nữa, tay nhẹ nhàng đặt lên trên mu bàn tay của Nhậm Vũ Tầm, trong bóng đêm yên tĩnh chỉ có tiếng rêи ɾỉ nhỏ giọng của đàn ông và tiếng ván giường đong đưa. Trình Yến là một xử nam 100%, sau khi loát mấy chục cái thì cả người kịch liệt rung động. Nhậm Vũ Tầm làm sao không biết đây là biểu hiện sắp bắn, cậu đột nhiên ngừng động tác trong tay lại, yên lặng nhìn Trình Yến.

Kɧoáı ©ảʍ đột nhiên biến mất, biểu cảm của Trình Yến hơi mờ mịt, hắn theo bản năng duỗi tay muốn sờ sờ dươиɠ ѵậŧ nhưng lại bị Nhậm Vũ Tầm bắt lấy. Nhậm Vũ Tầm nhẹ giọng hỏi hắn nói: “Trình Yến, ai là người cho ngài vui sướиɠ? Người ngài thích nhất lại là ai?”

Tay của Trình Yến bị bắt lấy, đột nhiên đã không có kɧoáı ©ảʍ làm hắn có một chút khó chịu, bóng tối nhân cơ hội xâm nhập vào muốn lôi kéo hắn vào lại giấc ngủ.

Nhậm Vũ Tầm nhìn thấy hắn lại sắp chìm vào giấc ngủ, tay bắt đầu hoạt động trở lại. Kɧoáı ©ảʍ lại đột nhiên đánh úp lại, Nhậm Vũ Tầm biết Trình Yến không có khả năng bị thôi miên nhanh như vậy, nên cậu không chê phiền mà tiếp tục dụ dỗ: “Trình Yến, người mà ngài thích nhất là Nhậm Vũ Tầm, người duy nhất có thể cho ngài vui sướиɠ cũng chỉ có Nhậm Vũ Tầm.”

“Tôi…… Nhậm Vũ Tầm…… Ha a……”

Nhậm Vũ Tầm lặp đi lặp lại giống như máy đọc và thôi miên Trình Yến, động tác trong tay dần dần nhanh hơn, một lát sau Trình Yến lại ở bên cạnh cao trào. Thân thể chưa bao giờ trải qua cao trào kịch liệt, dươиɠ ѵậŧ khẽ nhếch tuyến tiền liệt sáng lấp lánh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã chuẩn bị sẵn sàng để phun ra. Nhưng sau khi Nhậm Vũ Tầm tiếp tục loát vài cái, một tay đột nhiên siết chặt dươиɠ ѵậŧ một tay gắt gao nắm chặt ván giường, lúc này mới lại tiếp tục loát.

“A!!! A a…… Không…… Dừng tay……” Hai tay của Trình Yến quơ quơ loạn xạ, dươиɠ ѵậŧ ở dưới người trướng đến kinh người, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ muốn nhanh chóng bắn ra nhưng lại bị giam cầm, chỉ có thể phun ra giống như thác nước từng chút từng chút một, sau đó lại phun ra giống như đang đi tiểu vậy.

Dưới tình huống như vậy, là một người đàn ông đương nhiên không có thể đạt được kɧoáı ©ảʍ hoàn toàn. Thân là một người đàn ông cường tráng kɧoáı ©ảʍ lần đầu tiên bắn tinh lại bị cướp đoạt, dươиɠ ѵậŧ bị áp chế trông có vẻ rất là đau đớn, nhưng cảm giác đau đớn này lại nằm ở trong phạm vi có thể chịu đựng được. Thế là kɧoáı ©ảʍ xen lẫn với đau đớn, thật đáng buồn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra giống như nướ© ŧıểυ bao lâu thì cảm giác cao trào bị đè ép lại cũng có bao nhiêu.

Nhậm Vũ Tầm dừng tay lại, Trình Yến đã bình tĩnh trở lại, khuôn mặt đầy mồ hôi mỏng khiến hắn trông có vẻ hơi chật vật, ngực phập phồng lên xuống cũng từ từ bình thường trở lại. Nhậm Vũ Tầm mỉm cười và cúi đầu khẽ liếʍ lên trên chóp mũi của hắn, giống như đang nếm món ngon vô cùng trân quý gì đó.

Nhậm Vũ Tầm ngẩng đầu, hắn nhỏ giọng tự lẩm bẩm một mình. “Giáo sư, tôi rất yêu ngài, tôi cũng rất thích nhìn ngài sa vào trong bể du͙© vọиɠ, nhưng tôi càng yêu ngài hơn khi trong mắt ngài chỉ có một mình tôi.

Xin lỗi, tôi thật sự rất ích kỷ…