Chân Ái Chung Cực Hình Thái

[TLVS] Chương 1: Lần đầu thôi miên nam thần cấm dục trần trụi gặp nhau

Tên truyện: Trầm Luân Vực Sâu

Tác giả: Tựu Khiếu Sơn Tử Ba

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , H văn , Vườn trường , Cường cường , Đoản văn

Nguyên sang / nam nam / hiện đại / cao H / chính kịch / cường công cường thụ / vườn trường

Trình Yến không biết, vốn dĩ hắn chỉ cho rằng là lần thôi miên trị liệu. Vậy mà khiến hắn chìm vào địa ngục da^ʍ đọa vạn kiếp bất phục……

Phúc hắc công điên cuồng chiếm hữu và khống chế X nam thần giáo thảo lạnh lùng thụ

Đề cập thôi miên, khống chế thôi miên, khóa trinh tiết, khống chế cao trào, các loại nướ© ŧıểυ play, phục tùng dạy dỗ.

-

Chương 1: Lần đầu thôi miên nam thần cấm dục trần trụi gặp nhau

Trong bóng đêm trên một con đường đen tối, giống như đã rất nhiều năm không có người đi ngang qua đây. Không biết qua bao lâu, một bóng người cùng với một cây đèn một chân một bước đi ngang qua với này. Đồ vật sớm đã chết đi hoặc giấu trong bóng tối này giống như sống lại một lần nữa, thế là bọn họ điên cuồng, bọn họ muốn nhanh chóng nuốt lấy bóng người này nhưng lại bị cái bóng đèn kia xua tan và vẫn luôn không thể đến gần. Bóng người đi không nhanh nhưng lại rất ổn định, trong năm tháng dài dòng cũng không có ai biết được rằng hắn đã đi được bao lâu. Đột nhiên, trong bóng đêm truyền đến một giọng nói kêu gọi của người đàn ông.

“Trình Yến!”

Bỗng nhiên có người kêu lên tên của cậu bé và khi cậu bé xoay người lại thì khung cảnh xung quanh lại thay đổi. Bây giờ cậu bé đã lớn hơn và đang đứng trên bãi cỏ của trường học, có một nhóm học sinh bốn người đang đứng trước mặt và ngăn cản cậu. Họ ném sách vở của cậu xuống dưới đất và chơi khăm cậu bé. Tiếng cười nhạo của họ vang lên quanh quẩn ở bên tai cậu bé và cậu bé cảm thấy rất nhục nhã khi nhìn thấy ánh mắt và nụ cười của bốn người kia.

Trình Yến mở to hai mắt ra và thở hổn hển, sau đó nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Nhậm Vũ Tầm. “Giáo sư, ngài có sao không?” Nhậm Vũ Tầm vội vàng hỏi bằng giọng điệu lo lắng.

Lại gặp ác mộng, Trình Yến âm thầm thở dài ở trong lòng. Trình Yến cố gắng tỏ ra không có chuyện gì nhưng vẻ mặt mệt mỏi lại lộ ra rằng hiện tại hắn rất không tốt. “Không có việc gì, chỉ gặp phải ác mộng mà thôi.”

Nhậm Vũ Tầm cười nói. “Giáo sư lại nằm mơ thấy ác mộng! Em nhớ là ngài mới ngủ không bao lâu, dạo đây công việc giảng dạy nhiều lắm sao? Hay là có chuyện gì khác? Tại sao dạo gần đây cứ hay gặp ác mộng vậy?”

Trình Yến lắc đầu và giơ tay nhéo huyệt Thái Dương. “Có thể là công việc quá bận rộn.”

Nhậm Vũ Tầm ngồi xuống bên cạnh Trình Yến và nói bằng giọng điệu quan tâm. “Giáo sư, hôm nay em vừa thi xong, khoảng thời gian tới em cũng rất rảnh rỗi. Ngài cũng biết tôi đang học chuyên ngành về tâm lý, em có thể thôi miên để giấc ngủ của ngài tốt hơn, ngài có muốn thử không?”

Trình Yến nhìn vào đôi mắt xanh lục xinh đẹp kia, không hề suy nghĩ gì mà gật đầu. “Được. Vũ Tầm muốn làm như thế nào?”

Nhậm Vũ Tầm vô cùng vui vẻ, từ nhỏ cha mẹ cậu mất do tai nạn, người thân duy nhất lại không chịu nhận nuôi cậu. Nhưng người đàn ông này giống như thiên sứ xuất hiện trong cuộc đời cậu, hắn nhận nuôi cậu, chăm sóc cậu, yêu thương cậu. Có thể nói Trình Yến chính là người thân quan trọng nhất của cậu.

Bên ngoài Trình Yến là người giám hộ của Nhậm Vũ Tầm, nhưng thật ra Nhậm Vũ Tầm đã thích Trình Yến từ rất lâu. Chỉ là Trình Yến là một người đàn ông tài giỏi, đầu óc thông minh và là giáo sư trẻ tuổi nhất của trường đại học danh tiếng nhất cả nước. Tuy rằng Nhậm Vũ Tầm vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, thành tích học tập cũng rất tốt nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy tự ti. May mắn là tính cách lạnh lùng của Trình Yến, chỉ chuyên tâm với việc dạy học và nghiên cứu nên những năm vừa qua hắn cũng không hề có ý định tìm bạn trai hay bạn gái gì đó. Nếu không phải Trình Yến là người giám hộ của cậu thì có lẽ cậu cũng có can đảm đến gần hắn.

Do tính cách tự ti của mình nên Nhậm Vũ Tầm không dám thổ lộ, cho đến khi cậu vô tình đọc một cuốn sách về tâm lý học và biết về thôi miên. Kể từ đó cậu quyết tâm đăng ký học chuyên ngành tâm lý học để trở thành một bác sĩ tâm lý và tập trung nghiên cứu về thôi miên. Công sức cậu bỏ qua đã có thành quả chỉ tiếc là cậu vẫn luôn không có cơ hội làm thử.

Nhậm Vũ Tầm giơ tay gãi gãi mái tóc rối xù của mình. “Vậy giáo sư, chúng ta chọn hôm nay luôn được không? Vừa lúc hôm nay tôi được nghỉ và buổi chiều ngài cũng không có tiết học, nếu giáo sư không bận gì thì chúng ta có thể làm thử luôn cũng được.”

Trình Yến suy nghĩ một lúc, hôm nay hắn thật sự không có tiết học cần dạy, cho nên lập tức gật đầu đồng ý.

Nhậm Vũ Tầm hắng giọng và nói. “Ok, vậy giáo sư ngài hãy thả lỏng người và ngồi xếp bằng, sau đó ngài hãy nghe theo từng bước chỉ dẫn của em! Đầu tiên, ngài hãy nhắm mắt lại đi.”

Trình Yến nhắm mắt lại, giọng nói của Nhậm Vũ Tầm truyền đến từ phía trước, “Trình Yến, làm theo lời nói của em, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra……”

Đầu óc tràn đầy suy nghĩ hỗn loạn của Trình Yến bắt đầu dần dần trở nên bình tĩnh. Căn phòng ký túc xá mà hai người ở rất đặc biệt, đây là căn phòng dành cho giáo viên sống tại trường và vì tính cách thích yên tĩnh của Trình Yến nên được phân căn phòng ở chỗ cách xa những nơi khác, bên ngoài được trồng rất nhiều cây nên rất yên tĩnh và thoáng mát. Vì Nhậm Vũ Tầm cũng thi đậu vào ngôi trường Trình Yến đang giảng dạy nên Nhậm Vũ Tầm cũng không dọn ra ngoài mà là tiếp tục ở chung với Trình Yến. Lúc này hai người đang tập trung tinh thần, tiếng hít thở trong căn phòng cũng từ hỗn loạn đến bắt đầu trở nên có quy luật.

Nhậm Vũ Tầm thấy vậy lập tức âm thầm vui vẻ ở trong lòng, nhưng cậu cũng biết rõ đây chỉ mới bước đầu tiên, tiếp theo cậu cố ý nhỏ giọng lại và nói: “Trình Yến, hiện tại nội tâm của ngài vô cùng bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh……”

Trình Yến âm thầm thở dài ở trong lòng, không biết việc này có tác dụng không nữa? Tuy nhiên hắn vẫn tiếp tục làm theo những lời mà Nhậm Vũ Tầm nói, tiếp tục ra bộ dáng vô cùng bình tĩnh. Nhậm Vũ Tầm thấy Trình Yến làm theo lời nói của cậu và dần dần bình tĩnh, cậu lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó làm cho giọng nói của mình càng thêm trầm thấp, lặng lẽ tiến đến bên tai của Trình Yến.

“Trình Yến…… Bây giờ ngài rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho ngài cảm thấy bắt đầu hơi mệt mỏi, ngài càng ngày càng buồn ngủ càng lúc càng nhanh buồn ngủ, ngài bắt đầu không hề muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ nghĩ làm ý thức chìm vào giấc ngủ……”

Giọng nói của Nhậm Vũ Tầm giống như có pháp lực vậy, tâm trạng của Trình Yến từ bực bội khó chịu khi gặp phải ác mộng lại dần dần bình tĩnh trở lại, ngoài ra Trình Yến cảm thấy mí mắt của mình của mình sắp đánh vào nhau, chẳng lẽ Nhậm Vũ Tầm thật sự thành công? Trình Yến chưa bao giờ nghi ngờ Nhậm Vũ Tầm nên đơn giản phóng thả lỏng bản thân và đi theo từng bước chân của Nhậm Vũ Tầm.

Theo lời của Nhậm Vũ Tầm, Trình Yến đang ngồi thẳng lưng bắt đầu hơi cong lại, đôi môi đang mím chặt lại cũng dần dần thả lỏng, chờ sau khi Nhậm Vũ Tầm nói dứt lời thì hắn đã đang ở trong tư thế vô cùng thả lỏng.

Nhậm Vũ Tầm cảm thấy vui vẻ ở trong lòng, không ngờ kỹ thuật thôi miên của cậu thật sự có tác dụng, Trình Yến giống như thật sự đã chìm vào giấc ngủ!

Nếu là thôi miên bình thường thì hiện tại đã là vô cùng hoàn mỹ. Chẳng qua người thôi miên có một chút ‘ tâm tư nhỏ ’ cho bản thân, nên sau khi xác nhận xong trạng thái thì lập tức tiến hành bước tiếp theo. Nhậm Vũ Tầm nhẹ nhàng thổi khí vào vành tai của Trình Yến, Trình Yến hầu như không hề có bất kỳ phản ứng gì. Chỉ là vành tai nhanh chóng biến thành màu hồng phấn, thân thể cũng không hề động đậy chút nào.

Nhậm Vũ Tầm biết tính cách không thích người khác đυ.ng chạm vào người hắn, cho dù chỉ đυ.ng nhẹ vào tay thì hắn cũng sẽ có phản ứng rất lớn, cho nên bây giờ Trình Yến đã thật sự chìm sâu vào trong giấc ngủ. Ngay giây phút bây giờ, Nhậm Vũ Tầm cuối cùng cũng lột ra lớp mặt nạ che giấu đã lâu, để lộ ra gương mặt tràn đầy kích động và nội tâm sóng to gió lớn.

Nhậm Vũ Tầm nhẹ nhàng đặt Trình Yến nằm xuống giường, Nhậm Vũ Tầm biết rất rõ thôi miên thêm vài lần thì xác suất kế hoạch của cậu thành công sẽ càng lớn hơn nữa. Nhưng cậu lại không thể chờ đợi thêm được nữa, cậu giống như một người hành khách sắp hôn mê bị lạc ở vùng biển rộng lớn mênh mông, chỉ cần giơ tay một cái cậu có thể với tới hòn đảo xinh đẹp đã không còn năng lực tự khống chế.

“Trình Yến, bây giờ ngài cảm thấy rất yên bình và thoải mái mà từ trước đến giờ ngài chưa từng có được, ngài chưa bao giờ ngủ ngon như vậy.”

Nhìn lúc ngủ mà khuôn mặt của Trình Yến vẫn còn lộ ra vẻ lạnh lùng, Nhậm Vũ Tầm nói từng câu từng chữ, đè nén nội tâm bá đạo và du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình đối với Trình Yến, “Trình Yến, bây giờ ngài thật sự rất hưởng thụ giấc ngủ yên bình này, nhưng chẳng được bao lâu ngài lại cảm thấy thân thể của mình hơi nóng.”

Nhậm Vũ Tầm vừa dứt lời, khuôn mặt đang ngủ của Trình Yến lập tức thay đổi. Trình Yến bắt đầu nhăn mày lại và yết hầu hơi hoạt động, thân thể cũng chuyển động một chút.

Một loạt động tác rất nhỏ cũng không tránh khỏi được đôi mắt của Nhậm Vũ Tầm, bởi vì cậu luôn nhìn chăm chú vào Trình Yến.

“Ngài cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, giống như không khí bên người đều trở nên nóng hơn, ngài bắt đầu cảm thấy có một chút nóng không chịu nổi. Theo thời gian trôi qua, ngài cảm giác càng ngày càng nóng.”

Rõ ràng bây giờ nhiệt độ không khí rất mát mẻ, nhưng mà Trình Yến đang nằm ở trên giường lại dần dần chảy ra mồ hôi. Trên mặt hắn càng ngày càng ướt, mồ hôi làm ướt tóc và quần áo của hắn, cả người giống như là mới bị vớt từ trong nước lên. Áo ngủ màu đen dần dần lộ ra cơ bắp và dấu vết nho nhỏ của đầṳ ѵú.

Nhậm Vũ Tầm thấy vậy, lập tức truyền đạt mệnh lệnh tiếp theo: “Trình Yến, hiện tại ngài nóng đến mức đầu óc cảm thấy mơ hồ. Ngài không hề suy nghĩ xem bây giờ trong phòng có người khác không, vội vàng cởi bỏ quần áo của mình ra, mà sau khi ngài cởi bỏ quần áo ra thì lập tức cảm thấy mát lạnh.”

Trình Yến giống như cuối cùng nhớ tới việc bản thân còn đang mặc quần áo, tuy rằng hắn đang nhắm mắt lại nhưng vẫn cố gắng cởϊ áσ ngủ màu đen và chiếc quần dài ra. Sau khi cởϊ qυầи áo ra Trình Yến thở ra một hơi thật dài khi thân thể tiếp xúc với không khí và sau đó hắn lại một lần nữa lâm vào trạng thái ngủ say.

Nhậm Vũ Tầm ngồi ở bên cạnh và ánh ánh tối lại khi nhìn thấy cảnh tượng này, dáng người của Trình Yến có tỉ lệ rất tốt, ngày thường hắn cũng thường xuyên rèn luyện. Nhưng Trình Yến không thích để người khác nhìn thấy thân thể của hắn, một năm bốn mùa đều bọc đến kín mít, ngay cả Nhậm Vũ Tầm cũng chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy hắn thay đồ mà thôi.

Ngày thường Trình Yến thường dùng quần áo để che đậy cơ thể của mình nên khi cởi bỏ quần áo ra giống như một con sư tử đang triển lãm ra tư thế oai hùng của mình. Trình Yến có một đôi chân thon dài rắn chắc và cơ bụng tám múi rõ ràng, bả vai và vòng eo trông rất khỏe và quyến rũ, ngoài ra còn có một đôi cơ ngực dù có luyện như thế nào thì cũng vẫn nhỏ xinh y như cũ. Vì nhiệt độ cơ thể lên cao mà đầṳ ѵú nho nhỏ hơi đỏ lên, trần trụi đập ngay vào mắt của Nhậm Vũ Tầm.

Càng hấp dẫn hơn chính là vật thể trông có vẻ căng phồng dù chưa cương cứng và vẫn đang bị bao bọc ở trong cái qυầи ɭóŧ màu đen. Tuy rằng Nhậm Vũ Tầm là được Trình Yến nhận nuôi từ khi còn nhỏ nhưng Nhậm Vũ Tầm cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua phong cảnh ở trong qυầи ɭóŧ của Trình Yến. Ngón tay của Nhậm Vũ Tầm cầm lấy qυầи ɭóŧ và hơi dùng sức kéo xuống, cuối cùng bí mật của Trình Yến cũng thành thật xuất hiện ngay trước mắt cậu.

Nghĩ đến đây, trái tim của Nhậm Vũ Tầm giống như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực của cậu vậy, lòng biết ơn và tình yêu thương dành cho người thân của cậu đối với Trình Yến đã sớm lặng lẽ biến chất thành tình yêu, mà cái tình yêu điên cuồng không dám thổ lộ này gần như đã biến thành du͙© vọиɠ chiếm hữu điên cuồng. Làn da của Trình Yến trắng nõn không hề có chút dấu vết nào, giống như là một con búp bê mới tinh đang chờ người khám phá. Nhậm Vũ Tầm hứng thú nhìn vật thể lớn hơn so với cậu rất nhiều, quả nhiên là người đàn ông mà cậu coi trọng? Tuy nhiên sau này cái thứ chỉ có thể nhìn mà không sử dụng được..

Tưởng tượng sau này Trình Yến mang theo khóa dươиɠ ѵậŧ và khóc lóc cầu xin cậu cởi bỏ cho hắn, dươиɠ ѵậŧ của Nhậm Vũ Tầm lập tức căng phồng lên. Tuy nhiên món ngon thì phải ăn từng ngụm từng ngụm một, Nhậm Vũ Tầm nở một nụ cười sâu xa. Giáo sư, tương lai của chúng ta còn dài.

Tuy nhiên Nhậm Vũ Tầm cũng không muốn dễ dàng từ bỏ món ăn ngon trước mắt mình, cậu lấy tay của Trình Yến, ngón tay thon dài mang theo những vết chai và cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu rồi bắt đầu xoa bóp.

“Tê…… Giáo sư…… Hô, thao…… Vãi!” Hoàn toàn khác biệt với gương mặt ngủ ngon và sắc mặt lạnh lùng của Trình Yến, tay của hắn ngoan ngoãn bị người ta cầm lấy và đang nắm lấy dươиɠ ѵậŧ căng phồng đến mức sắp vỡ ra của Nhậm Vũ Tầm. Thọc ra rút vào hơn trăm lần đối với bàn tay của Trình Yến, đột nhiên Nhậm Vũ Tầm hét lớn một tiếng và rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi tay hắn. Sau đó từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn tung tóe lên trên tóc, mí mắt, mũi của Trình Yến, khiến gương mặt lạnh lùng kia trông rất là da^ʍ uế.