Không Có Tên

Chương 2

03.

Não tôi hoạt động trở lại, không nhịn được hỏi: “Anh về khách sạn chưa?”

Hắn trả lời trong vài giây: "Mới đến, chuẩn bị đi tắm."

"Tắm xong chụp ảnh gửi tôi"

Tôi phải xác minh xem hắn có phải là Chu Trạch Xuyên hay không.

Tôi nghi ngờ là hắn lừa tôi.

Tôi không phải là người ở cạnh hắn, tôi cũng không thể có được một bức ảnh nào của hắn.

Chu Trạch Xuyên đã gửi liên tiếp ba biểu tượng cảm xúc chú mèo nhút nhát.

Sau đó, hắn nói: "Không tốt lắm đâu."

Tôi ngạc nhiên rồi chợt hiểu ra.

“Cứu tôi với!” Hắn nghĩ đi đâu vậy!

Tai tôi nóng bừng, tôi kéo chăn lên và im lặng che mặt một lúc.

Sau đó, tôi mới tiếp tục nhấc điện thoại và trả lời: "...Thôi quên đi, không cần nữa đâu."

04.

Ngày hôm sau, chúng tôi bắt đầu bước vào đợt huấn luyện quân sự cho tân sinh viên.

Buổi trưa, tôi trở về ký túc xá, lúc đang trò chuyện với Chu Trạch Xuyên, Ninh Thư Dao ở bên cạnh lén nhìn màn hình của tôi mấy lần.

Đột nhiên cô ta cười lạnh một tiếng, "Thật không biết xấu hổ."

Tôi nhìn lên.

"Chu Trạch Xuyên sẽ hẹn hò qua mạng với cô sao? Cô có tin điều vô lý như vậy không?"

Tôi tắt điện thoại: "Cô xem lén tôi chat à?"

"Ai nhìn trộm cô, đừng tự dát vàng lên mặt."

Cô ta đảo mắt, đứng dậy bỏ đi.

Một buổi chiều nọ, tin đồn tôi hẹn hò với ai đó trên mạng và cố tình tiết lộ đối phương là Chu Trạch Xuyên đã lan truyền khắp lớp.

"Hẹn hò qua mạng, có cần phải đánh dấu đối phương là Chu Trạch Xuyên không, đúng là mơ mộng viễn vông."

"Sao cô không nhìn bộ dạng của mình, người ta là ngôi sao nổi tiếng, nếu gặp cô ngoài đời, ghê tởm còn không kịp???"

Tôi phớt lờ những lời nói đó.

Ngay trong giờ nghỉ, tôi đã bí mật lấy điện thoại của mình ra.

Chu Trạch Xuyên đã gửi một số tin nhắn liên tiếp.

"Anh ốm rồi, hôm nay anh bị sốt."

"Nhưng Nhân Nhân này, em huấn luyện quân sự chắc chắn vất vả hơn anh nhiều."

"Anh gọi ly trà sữa đá cho em, lát nữa nhớ lấy."

Theo quy định, trong lúc huấn luyện quân sự chúng tôi không được phép mang theo điện thoại.

Nhưng trong vài ngày qua, Chu Trạch Xuyên đã bị dội nước lạnh trên phim trường nên bị cảm lạnh, hắn nói rằng hắn muốn trò chuyện với tôi nhiều hơn.

Vì vậy, tôi đã lén xem điện thoại.

Vừa gửi hai tin nhắn.

Giọng của Ninh Thư Dao đột nhiên từ phía sau không xa truyền đến: "Hứa Nhân, huấn luyện quân sự sao còn nhìn điện thoại!"

Bởi vì đã nộp giấy báo ốm cho nhà trường với lý do bị dị ứng với ánh nắng mặt trời nên Ninh Thư Dao được miễn tham gia đợt huấn luyện này.

Trong khi chúng tôi đang luyện tập dưới ánh nắng mặt trời, cô ta mặc một chiếc váy đẹp và ngồi dưới tán dù bên cạnh.

Lúc thấy tôi xem điện thoại, cô ta đang hét toáng lên, huấn luyện viên lập tức gọi tôi: "Hứa Nhân, ra đây!"

"Không có tổ chức và không có kỷ luật, chạy năm vòng trước khi trở về đội!"

Đột nhiên, ánh mắt từ mọi hướng đổ dồn về phía tôi.

Tôi mím môi đứng dậy. Nhìn thoáng qua, tôi đã thấy nụ cười không thể che giấu trên khuôn mặt của Ninh Thư Dao..

Phải chạy năm vòng trên đường pitch đỏ tươi dưới cái nắng gay gắt, tôi phải nhập viện vì say nắng.

Khi tôi trở về, đang định mở cửa thì giọng nói đắc ý của Ninh Thư Dao đột nhiên từ trong phòng vọng ra.

"Ai bảo cô ta không biết xấu hổ, tôi tặng quà cho cô ta là tôi sai sao?"

"Hơn nữa, là do cô ta không có tính kỷ luật tự mình mang điện thoại trong lúc huấn luyện, đáng đời!"

Rồi căn phòng im bặt trong khoảng hai giây, tôi mở cửa đi vào, thẳng đến chỗ Ninh Thư Dao.

Mặt cô ta thoáng qua một tia hoảng sợ, rất nhanh liền bình tĩnh lại, cô ta hất cằm: "Làm sao vậy, Hứa Nhân? Có chuyện gì sao?"

Tôi lên tiếng một cách vô cảm:

"Tôi đã chụp ảnh màn hình cô và nhóm bạn của mình tắm nắng ở Hawaii trong kỳ nghỉ hè vừa rồi, điều đó có nghĩa là cô không hề bị dị ứng với ánh nắng mặt trời."

"Thật không may, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ được tham gia kỳ huấn luyện quân sự với chúng tôi."