01.
Vào ngày đầu tiên của năm nhất đại học, người bạn cuối cùng ở chung phòng ký túc xá đến vào buổi tối.
Những chiếc vali của cô ta chất đầy một nửa phòng ký túc xá, cô ta dắt theo một số người để phụ giúp sắp xếp.
Vào phòng, cô ta chào hỏi một cách hào phóng: "Tôi tên là Ninh Thư Dao."
Bạn cùng phòng Tống Lam và Lý Tuyết nhìn nhau với vẻ mặt kinh ngạc.
"Ninh Thư Dao? Cô là tiểu thư nhà họ Ninh, tập đoàn phát triển bất động sản lớn nhất thành phố chúng ta sao?"
"Tôi thực sự đã gặp tiểu thư con nhà giàu có nhất bằng da bằng thịt!"
Tống Lam cường điệu nói một câu, sau đó tò mò hỏi:
"Nhưng với điều kiện nhà cô, sao cô không đi du học?"
Ninh Thư Dao cười nhạt, biểu hiện hài lòng với phản ứng của bọn họ.
"Tôi định du học, nhưng bạn trai tôi đang học ở trường này nên tôi muốn học ở đây với anh ấy."
Tôi ngồi một bên không nói chuyện, cúi đầu nghịch điện thoại.
Trong hộp thoại, đối tượng hẹn hò qua mạng của tôi, Chu Trạch Xuyên đã gửi một bức ảnh mới. Tiếp theo là ba tin nhắn.
02.
Là người, mặc kệ xã hội này như thế nào, trong cuộc sống tôi luôn giữ vững nguyên tắc: "Tôi sẽ không xúc phạm người khác nếu tôi không bị xúc phạm".
Vì món quà mà tôi và Ninh Thư Dao gặp chút bất hòa.
Lý Tuyết và Tống Lam đã nhận lấy vòng tay Tiffany của cô ta, họ tự nhiên bao quanh cô ta và cô lập tôi.
Vào buổi tối, tôi đã tắm rửa sạch sẽ và nằm trên giường, Chu Trạch Xuyên gửi một tin nhắn khác tới: "Công việc của anh kết thúc rồi, nhớ em quá."
Tôi không trả lời.
Tôi truy cập Weibo và tìm kiếm tài khoản của Chu Trạch Xuyên.
Đập vào mắt tôi ngay dòng đầu tiên là con số hàng chục ngàn người hâm mộ của Chu Trạch Xuyên.
Chu Trách Xuyên bắt đầu đóng phim từ năm mười lăm tuổi, lúc còn là học sinh trung học cơ sở, hắn đã giành được hai giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc nhất danh giá.
Hắn rất hiếm khi đăng trên Weibo.
Một số ít bài đăng hiếm hoi thì cũng rất ít chữ, cảm giác mang theo sự xa cách. Chính điều này luôn khiến tôi nghi ngờ về thân phận của Chu Trạch Xuyên.
Tôi gặp Chu Trạch Xuyên lúc chơi game.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi bị ám ảnh bởi Kings Canyon và luyện đến trình độ xuất sắc. Sau khi bị tôi cho chạy theo hít khói cả đêm, hắn đã thêm tôi trên WeChat và gắn couple trong trò chơi.
Chu Trạch Xuyên đã rất vui mừng khi biết tôi đã được nhận vào Đại học A.
"Anh cũng học Đại học A. Khai giảng anh sẽ đón em, được chứ?"
Lúc đó, tôi chưa nghĩ đến việc bỏ chạy nên mơ hồ và chiếu lệ nói: “Khi nào cần tôi sẽ nói.”
Chu Trạch Xuyên không mong đợi tôi sẽ trả lời qua loa chiếu lệ như vậy, hắn nói:
"Em đừng đùa giỡn, anh nghiêm túc đó!"
Rồi hắn cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này từ sáng đến tối nên tôi có chút bất bất lực: “Rõ ràng anh lớn hơn tôi hai tuổi, sao lại bám như cún con vậy?”
Hắn nói, "Nếu em thích cún con, thì anh chính là cún con."
"..."
Sau một lúc im lặng, cuối cùng tôi cũng đồng ý với yêu cầu để hắn đón tôi vào ngày khai giảng.
Kết quả là còn nửa tháng nữa khai giảng, hắn đột nhiên nói rằng hắn không thể đến đón tôi vì bận một số chuyện.
Lúc đó, tôi không thể diễn tả được cảm xúc của mình.
Chắc do thấy xấu hổ vì sự nghiêm túc và nhiệt tình trước đây của mình, hắn nói:
"Nhân Nhân, anh tiết lộ với em một bí mật."
Tôi ngừng nhắn để chờ đợi bí mật mà hắn tiết lộ, hắn gõ chữ trong tầm hai phút.
Sau đó, tin nhắn hiện ra: "Thật ra, anh là Chu Trạch Xuyên."
"Nhìn tạo hình họ làm cho anh này, mũ đội đầu nặng tới năm cân."
"Tân sinh viên vẫn còn bận sao? Nhân Nhân cố lên!"
"Tiếc ghê, hôm nay anh phải nhập đội sớm, nếu không sẽ giúp em chuyển đồ đến ký túc xá."
Hắn giống như một chú cún con nhiệt tình chứ không ra vẻ ngôi sao lạnh lùng xa cách như trong những tin đồn mà tôi nghe.
Tôi không trả lời, trong lòng vẫn nghi ngờ thân phận của hắn.
Phía bên mấy người kia đột nhiên truyền đến một tiếng cảm thán: "Đây là vòng tay Tiffany phiên bản giới hạn sao?"
Tôi tắt điện thoại và nhìn lên.
Lý Tuyết lấy từ chỗ Ninh Thư Dao một cái hộp màu xanh bạc hà: "Chắc là đắt lắm?"
Cô ta cười: "Không sao đâu."
"Lúc trước ra nước ngoài, tôi tùy tiện mua thêm mấy cái."
Nói xong, cô ta bước đến chỗ tôi, đưa cho tôi một hộp:
"Cái này cho cô, thử đi."
"Mà này, chắc cô chưa dùng nhãn hiệu này bao giờ. Khóa rất dễ hỏng, cẩn thận kẻo đứt."
Trong giọng nói của cô ta có một chút giọng điệu của kẻ bề trên.
Tôi giật giật khóe môi: "Tôi chưa dùng bao giờ."
"Tôi không có nhiều tiền để trả lại cho cô, tôi sẽ không nhận một món quà đắt tiền như thế đâu."
Chắc Ninh Thư Dao không ngờ mình lại bị cự tuyệt nên nhíu mày.
"Chỉ là một quà gặp mặt thôi mà, sao lại nhỏ mọn như vậy?"
"Tôi cần cô trả lại sao?"
"Thật buồn cười."
?
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào khuôn mặt trang điểm thanh tú của cô ta.
Khẽ cười một tiếng: "Như vậy không tốt lắm đâu."