Khi Mộ Kỳ phái người đi thông báo cho Yần ma ma đưa thuốc tránh thai cho Yến Mị, Tần ma ma đang ở Đồ Mi viện răn dạy Quân Kiều, Quân Kiều bị giáo huấn một canh giờ, lỗ tai đều sắp có vết chai, thật sự không chịu nỗi, nhưng lại không dám phát giận đối với Tần ma ma, chỉ đành phải nhẫn nại lắng nghe, Mộ Kỳ phái người tới đem Tần ma ma kêu đi, Quân Kiều đã vỡ òa trong niềm vui sướиɠ.
Chờ người đi rồi, nàng phái người đi hỏi thăm thình hình ở Đường Lê Viện, mới biết được khi ở phía sau hoa viên, Yến Mị bị Mộ Kỳ ôm trở lại Đường Lê Viện, nữ nhân kia câu dẫn lấy Mộ Kỳ, giường chiếu chi gian điên loan, ước chừng lăn lộn một canh giờ Mộ Kỳ mới đi ra, Quân Kiều sau khi nghe xong, tức giận ném tách trà trên bàn xuống đất.
Yến Mị đợi một lúc, Tần ma ma quả nhiên lại lại đây, theo thường lệ mang theo chén thuốc tránh thai tới, Yến Mị bóp mũi uống xong.
Tần ma ma đưa lên một trang sức cùng ngọc khí, trong đó có một đôi vòng tay dương chi bạch ngọc, màu sắc cực kỳ ấm áp, nói rằng đó là trong cung ban thưởng, tất cả Yến Mị đều nhận lấy, lại kêu Đường Khê ban thưởng cho Tần ma ma cùng đám người.
Tần ma ma thấy Yến Mị hào phóng, ngôn hành cử chỉ lộ ra phong thái tiểu thư khuê các, thường xuyên qua lại như thế, Tần ma ma đối Yến Mị sinh ra vài phần hảo cảm, nàng hòa ái cười nói: “Vương gia nói vòng tay đặc biệt này hợp với màu da của phu nhân, bởi vậy làm lão nô đưa lại đây, phu nhân mang lên tất nhiên là rất đẹp.”
Nghe vậy, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào của Yến Mị cong lên, nàng biết Mộ Kỳ phái người tặng đồ lại đây, là bởi vì đem nàng lăn lộn tàn nhẫn, trong lòng ít nhiều có chút áy náy, muốn bồi thường nàng.
Nhưng vừa rồi Tần ma ma nói câu kia nàng vẫn không tin, Mộ Kỳ vì sao lại để ý vòng tay hợp mà da của nàng hay không? Không có khả năng, nam nhân kia tính tình lạnh nhạt, hắn mới sẽ không quan tâm những việc này.
Trên thực tế, Mộ Kỳ đích thực không có nói qua lời này, khi chọn vòng tay, là Tần ma ma lựa chọn khoản này, nói là hợp màu da của phu nhân, Mộ Kỳ ở bên cạnh gật đầu mà thôi.
Nhưng mà trước mặt Tần ma ma, Yến Mị vẫn là một bộ dáng thụ sủng nhược kinh, trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng: “Ma ma yên tâm, sau này ta đối với vòng tay, sẽ thường mang.”
Vừa nói, nàng vừa đeo một chiếc vòng vào cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết của mình.
Dương chi ngọc bạch kia oánh oánh trong sáng, mang ở cổ tay nàng, cùng tay nàng hoàn toàn giống như một, ngay cả Tần ma ma cũng không thể không cảm khái, tuổi già bà chưa từng thấy ai đẹp hơn Yến Mị, từ mái tóc đến móng tay, chỗ nào cũng đẹp.
Người ta nói mỹ nhân như ngọc, nhưng loại ngọc tốt như vậy chỉ có thể tỏa sáng nếu được đeo trên người một mỹ nhân như Yến Mị.
Tần ma ma đi rồi, Yến Mị mới tháo vòng tay kia xuống đặt lại trong hộp gấm, kêu Đường Khê cất đi, nói là muốn ngày mai Vương gia tới lại mang, Đường Khê không thể không từ chối
Sáng sớm hôm sau, Yến Mị liền nghe nói Đinh Hương ở bên người Quân Kiều đã bị bán ra ngoài, Tê Hương cũng bị nghiêm khắc trách phạt, đánh hai mươi bảng, Đường Khê rất phấn khích liền giúp Yến Mị hái hoa cánh.
Yến Mị trì hoãn chế tác Hương Cao mấy ngày rốt cuộc cũng hoàn thành. Hôm nay nàng kêu Đường Khê cùng đám người thải cánh hoa cẩn thận chọn lựa cánh hoa một phen, để vào lọ sứ, trừ cái này ra, khi nàng thêm tinh dầu của cánh hoa, lại thêm bạch chỉ, bạch phụ tử chờ vật, đây là những nguyên liệu cần thiết để bào chế, phương thuốc này là cô mẫu nàng đưa ra, trong đó có vài loại nguyên liệu được thêm vào Hương Cao để bôi lên trên người, có thể làm cho làn da mịn màng như ngọc.
Nành làm mất nửa ngày mới làm được, Hương Cao được đựng trong một chiếc hộp nhỏ bằng ngọc màu hồng, Đường Khê lấy Hương Cao đưa lên mũi ngửi, không khỏi khen ngợi: “Phu nhân làm mùi hương của Hương Cao thật độc đáo, ngửi lên đặc biệt thoải mái.”
Yến Mị khẽ mỉm cười: “Hương Cao này mỗi ngày ta đều dùng, dưỡng nhan nhuận da, ngươi nếu thích, liền cho ngươi một hộp.”
Đường Khê nghe nói có thể dưỡng nhan nhuận da, nghĩ thầm sau khi mình dùng, da thịt sẽ giống như phu nhân, liền vui mừng nhận lấy.
Yến Mị nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Đường Khê, bỗng nhiên nhớ tới Yến Họa, Yến Họa trước đây lấy Hương Cao của nàng cũng là vẻ mặt hạnh phúc như vậy,cũng không biết hiện giờ Yến Họa như thế nào.
Liên tiếp qua ba bốn ngày, Mộ Kỳ đều không có đến trong viện nàng.
Trong lòng Yến Mị ngóng trông Mộ Kỳ có thể tới, trên mặt lại rất bình tĩnh, hôm nay rảnh rỗi không có việc gì, Đường Khê từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một chén canh nấm tuyết, đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh Yến Mị, nàng ngồi quỳ ở một bên, đem tiền tiêu hàng tháng giao cho Yến Mị, tổng cộng một ngàn, Yến Mị cầm đồng tiền ở trong tay cảm thán một trận, khi còn là tiểu thư hầu phủ, một tháng tiền tiêu hàng tháng đều có hai ngàn, cho nên thϊếp ở vương phủ còn không bằng đích cô nương ở hầu phủ như nàng.
Yến Mị giao lại cho Đường Khê, kêu nàng đem tiền cất đi.
Đường Khê cũng không vội rời đi, mà là hạ giọng nói: "Phu nhân, trên đường trở về, nô nhìn thấy Quân Kiều phu nhân đang chờ Vương gia trở về phủ."
Vừa rồi, trên đường trở về, Đường Khê tình cờ nhìn thấy Quân Kiều đứng từ xa dưới gốc cây hoa đào, háo hức chờ đợi người khác, Đường Khê biết người nàng chờ đợi nhất định là Tây Bắc Vương.
Yến Mị nghe xong, tạm dừng tay, môi đỏ mỉm cười: "Yên tâm đi, ngươi đi lấy đôi vòng tay Vương gia ban cho, ta muốn đeo."
Đường Khê thấy nàng không thèm để ý, cũng không nói những gì nàng muốn nói, xoay người giúp nàng lấy vòng tay.
Một ngày này, Quân Kiều theo thường lệ bị Tần ma ma răn dạy cả ngày, mắt thấy mắt trời sắp lặn, Tần ma ma cuối cùng cũng rời đi, Quân Kiều nhẹ nhàng thở ra, nàng về phòng trang điểm một phen, mặc vào váy áo diễm lệ náy, từ Đồ Mi viện rời đi, đi đến con đường khi Mộ Kỳ hồi phủ nhất định phải đi qua.
Nàng lựa chọn đứng dưới gốc hoa đào nở rộ, hoa đào rực rỡ khiến mỹ nhân ở dưới càng thêm kiều diễm động lòng người.
Từ xa nhìn thấy bóng dáng cao lớn, thẳng tắp mặc đồ đen, Quân Kiều siết chặt khăn tay, trong lòng dâng lên một cảm giác ngại ngùng không nói nên lời, tuy rằng vào cung theo lệnh của Thái hậu nhưng nàng cũng tự nguyện. Lần đầu tiên nhìn thấy Tây Bắc Vương trong cung, nàng đã thầm hứa, một nam tử tuấn tú anh tuấn như vậy, cho dù chỉ cần cười với nàng một cái, nàng cũng sẽ vì hắn mà dâng hiến tất cả, cho nên nàng nhất định phải được Vương gia sủng ái.
Giây lát, Mộ Kỳ liền đi tới trước mặt.
Khóe mắt hắn thoáng nhìn một mạt kiều tiếu màu hồng đào, bước chân Mộ Kỳ cũng không có dừng lại, Quân Kiều thấy vậy, từ dưới cây hoa đào đi ra, đứng ở giữa đường hạ bái: “Thϊếp thỉnh an Vương gia.”
Mộ Kỳ cụp mắt xuống, khi nhìn thấy khuôn mặt trang điểm tươi tắn của nữ từ, vẻ mặt hắn nhàn nhạt, đôi môi mỏng khẽ động: “Ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Quân Kiều ngước mắt trộm liếc Mộ Kỳ một cái, thấy thần sắc Mộ Kỳ lãnh đạm, cuống quít rũ xuống, nàng bất an nắm chặt khăn: “Ngày ấy là thϊếp không đúng, hiện giờ thϊếp đã tỉnh ngộ, thỉnh Vương gia tha thứ cho thϊếp.”
Mộ Kỳ không quan tâm Quân Kiều tỉnh ngộ hay không, hắn giữ lại nàng là bởi vì không chưa trở mặt với Thái Hậu, ngữ khí hắn lạnh lùng: “Nếu tỉnh ngộ, vậy thì có thể học quy củ.”
Thấy Mộ Kỳ hướng bên cạnh bước ra một bước, chuẩn bị phải đi, Quân Kiều sốt ruột lưu lại hắn, chạy nhanh nói: “Thϊếp vừa mới học khúc mới muốn xướng cho Vương gia nghe, Đồ Mi viện đã chuẩn bị rượu ngon và đồ ăn, Vương gia có thể đi chỗ thϊếp dùng bữa tối được không?” Từ trước đếnnnay chỉ cần nàng tới thỉnh, Mộ Kỳ hơn phân nửa vẫn là sẽ cho mặt mũi.
Lúc này trong gió chiều truyền đến một trận tiếng đàn, tiếng đàn trong trẻo, du dương mà thanh tao, như chim hót trong rừng, nghe rất vui tai.
Mộ Kỳ tìm theo tiếng hướng mà nhìn, chỉ thấy tường viện bên trong, hoa lê ẩn ẩn, hải đường như mây, không phải là Đường Lê Viện sao?
Khóe miệng Mộ Kỳ lộ ra một mạt tia giễu cợt, trong đầu lại hiện lên dánh người vũ mị quyến rũ của nữ nhân đó, hắn quay đầu lại nhìn Quân Kiều liếc, nhàn nhạt nói: “Không cần, bổn vương còn có việc.”
Đôi tay Quân Kiều giấu ở trong tay áo siết chặt, móng tay cắm vào da thịt mà không hề hay biết, nàng biết Mộ Kỳ nghe được tiếng đàn mới cự tuyệt nàng, trong lòng Quân Kiều đem Yến Mị hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng muốn giữ lại: “Vương gia……”
Lúc này, Mộ Kỳ đã đi rất xa, Quân Kiều dậm chân, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Đường Lê Viện: “Tiện nhân, ngươi chờ cho ta.”
Yến Mị đang có tâm trạng chơi đàn, ngón tay mảnh khảnh linh hoạt gảy dây đàn, quen thuộc vui vẻ, tới chỗ cao trào, đột nhiên màn châu lay động trước mắt, một nam nhân cao lớn đã đi vào nội thất.
Yến Mị kỳ thật cũng là muốn thử một lần, xem Mộ Kỳ có bị nàng tiếng đàn hấp dẫn hay không, quả nhiên hắn vẫn tới, loại biện pháp tranh sủng trong cung này nhìn mãi quen mắt, không thành tưởng vẫn là có chút hiệu quả.
Vì đã có chuẩn bị tâm lí, Yến Mị cũng không hoảng hốt, nàng ngước mắt, ánh mắt dừng ở trên người Mộ Kỳ, ngón tay dừng lại, tiếng đàn đột nhiên im bặt, nàng dẫn theo váy đứng dậy hạ bái: “Vương gia kim an.”
Mộ Kỳ đi tới trước mặt nàng, nhìn xuống mái tóc đen cùng vầng trán đầy đặn mềm mại của nữ nhân, nhướng mày nói: "Vừa rồi ngươi chơi sai vài giai điệu, là cố ý sao?"
Ánh mắt hắn lại rơi xuống trên tay nàng, hắn nhìn thấy trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng đeo một đôi vòng ngọc, đúng là đôi hắn tặng cho nàng, ngày ấy khi Tần ma ma cùng hắn nói, hắn không để ý, hiện giờ xem ra, thực sự phù hợp với màu da của nàng
Yến Mị ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, khóe miệng hơi kiều, rất có vài phần nghịch ngợm : " Người ta nói rằng “Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố.” Thϊếp nếu không đàn sai, Vương gia như thế nào tới nơi này của thϊếp?”
*Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố nghĩ là khúc nhạc sai, Chu lang ngoảnh lại.
Mộ Kỳ nhìn thấy đôi mắt hạnh nhân của Yến Mị đang cười như sao, lại thấy nữ tử ở trước mặt hắn càng thêm lớn mật, về điểm này đều không nghĩ che giấu tâm tử nhỏ nhặt của mình.
Nàng thật cho rằng hắn nhìn không thấu nàng?
Trong lòng Mộ Kỳ tựa hồ có cái gì đó đang đào sâu vào trong, hắn đè nén cảm xúc, vươn bàn tay to nhéo nhéo cằm Yến Mị ép nàng ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi hao tổn tâm cơ như vậy, rốt cuộc ý đồ chính là cái gì?”
Đôi mắt quyến rũ mê hoặc của Yến Mị trong nháy mắt tối sầm lại, nàng cắn môi, trên mặt lộ ra một chút ủy khuất: “Vương gia, thϊếp hao tổn tâm cơ như vậy, đương nhiên là vì muốn được Vương gia thích, nơi nào còn có ý đồ khác, nếu thực sự có ý đồ, thϊếp chẳng quá đối với Vương gia thiệt tình mà thôi.”
Vừa nói, trong mắt thiếu nữ hiện lên sương mù, đôi mi cong như cánh quạt khẽ chớp, giây tiếp theo, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc bi thương
Mặc dù Mộ Kỳ không tin lời nàng nói, nhưng nàng cũng biết đây là kỹ xảo thường ngày của nàng, nàng rất thông minh, từ khi nhìn thấy nàng ở phủ Hoài Vương, nàng đã biết lợi dụng sắc đẹp của mình để giành được thương hại của nam nhân.
Nàng muốn chính là hắn thiệt tình, nhưng mà thực đáng tiếc, hắn không định cho thứ xa xỉ như vậy.
Biết rõ dáng vẻ này đều là giả vờ, tâm Mộ Kỳ lại như bị thứ gì đó đâm, hắn buông cằm Yến Mị ra, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Thôi, dọn cơm đi.”