Sủng Thiếp Kiều Mị Của Nhiếp Chính Vương

Chương 12: Nịnh nọt

Mộ Kỳ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, liền ôm lấy vòng eo thon như cành liễu của nàng, làm nàng áp sát vào cơ bắp rắn chắc của mình, trên người Yến Mị trên người ăn mặc vốn là đơn bạc, thân mình dán hắn, thậm chí cảm giác được cơ bắp phát ra nhiệt độ cùng bồng bột chi khí của hắn, Yến Mị mặt đỏ đến tận cổ, nàng giãy giụa một chút muốn kéo ra chút khoảng cách, lại bị nam nhân giữ chặt tay hơn.

Yến Mị đau đến hít sâu vào một hơi, vòng eo suýt nữa bị hắn bóp gãy, nam nhân lại không biết, lạnh lùng trào phúng nói: “Vừa rồi không phải còn nghĩ muốn bổn vương đỡ ngươi sao, như thế nào hiện tại biết thẹn thùng?”

Yến Mị quả thực hết đường chối cãi, từ khi Mộ Kỳ biết nàng có ý định câu dẫn hắn, mặc kệ sau này nàng làm cái gì, ở trong mắt Mộ Kỳ nàng đều là đang câu dẫn hắn.

Trong lòng Yến Mị rất bất đắc dĩ, Sở Tứ Nương từng nói bộ dáng này của nàng nếu nhìn ai một cách tình cờ một cái đều như là đang câu dẫn.

Dù sao nàng cũng không tẩy trắng được nữa, nàng chỉ là một tiểu thϊếp trong vương phủ, thân là nô tỳ, cần gì phải nghiêm túc.

Yến Mị nâng lên khuôn mặt hồng hồng, hai mắt hàm chứa nước nhìn hắn, thanh âm mềm mại: “Vương gia là nam nhân của thϊếp, thϊếp thích Vương gia, mới có thể cảm thấy ngượng ngùng.”

Trong lòng nàng ngột ngạt, lại nói ra những lời vô liêm sỉ này, nếu hắn cảm thấy nàng đang trêu chọc hắn, thì nàng chỉ đơn giản nịnh nọt hắn, xem cẩu nam nhân này có yêu nàng hay không.

Đương thời không khí cởi mở, cũng không còn lễ giáo trói buộc nữ tử, thanh niên nam nữ biểu đạt ái mộ cho nhau, cũng là chuyện bình thường, Mộ Kỳ niên thiếu nổi danh, nữ tử đối với hắn biểu lộ tâm ý nhiều không kể xiết.

Nhưng Mộ Kỳ nghe lời này từ trong miệng Yến Mị nói ra, lại có một ý nghĩa khác kéo dài.

Mộ Kỳ luôn điềm tĩnh, ít khi bộc lộ cảm xúc trước mặt người khác, nhưng hôm nay bị Yến Mị trêu chọc như vậy, lỗ tai nóng ran, tuy rằng sắc mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lại có một tia âm trầm, trong giọng nói hơi khàn khàn: “Yến Mị, ngươi có biết mình rốt cuộc đang nói cái gì không?”

Yến Mị cúi đầu, không nhìn mặt nam nhân, cả người mệt mỏi nằm trong lòng hắn, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực hắn: “Thϊếp đương nhiên biết, thϊếp thích Vương gia, Vương gia thích sao? "

Nàng cố ý kéo dài một tia mị âm cuối, dường như trêu chọc tiếng lòng của nam nhân

Mộ Kỳ cúi đầu nhìn trong nữ tử lòng ngực, chỉ cảm thấy hương thơm ngào ngạt, bởi vì động tác vừa rồi, cổ áo bị biến dạng, từ góc độ của Mộ Kỳ có thể nhìn được cảnh xuân bên trong xiêm y nàng.

Hắn lạnh lùng nhếch môi, biết nữ nhân này tất nhiên là cố ý, nhưng hắn lại bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cổ họng khô khốc bốc khói, đột nhiên thu lại lòng bàn tay nóng bỏng, hắn đem Yến Mị bế lên, hướng Đường Lê Viện đi đến.

Đường Khê thấy vẻ mặt của Mộ Kỳ, giống như có mưa gió sắp đến, cũng không biết hắn sẽ đổi đãi với chủ tử mình như thế nào, lo lắng đi theo sau.

Sau khi tới Đường Lê Viện, Mộ Kỳ ôm Yến Mị vào nội thất, Đường Khê nghe được tiếng kinh hô cùng tiếng áo lụa xé rách bên trong, nàng nhanh chóng thu chân lại, lau trán, lá gan của chủ tử…… Cũng thật lớn…

Sau khi Mộ Kỳ xé quần áo trên người màng ra, hắn phát hiện trên làn da như sữa đông của nàng vẫn còn vết bầm tím, vừa rồi Yến Mị nhất thời dùng miệng lưỡi trêu chọc hắn nhanh trêu chọc, giờ phút này nhớ tới đau đớn đem qua, trong lòng hối hận đã không kịp, ai biết nam nhân này xúc động như vậy!

Nàng đã đánh giá Mộ Kỳ quá cao, cũng xem nhẹ khả năng mê hoặc nam nhân của nàng, ôm người lui vào góc giường, khẽ run.

Mộ Kỳ trong tay còn cầm áo ngoài của nàng, ngón tay xoa xoa vài cái trên áo ngoài, giương đôi mắt u ám nhìn Yến Mị trông giống như một con nai đang sợ hãi,, hắn cười lạnh: “Hiện tại biết sợ?”

Yến Mị bị hắn dọa đến hai chân tê dại như vậy, trong mắt trào ra nước mắt, ai ai cầu hắn nói: “Vương gia, thân thể Mị Nhi còn chưa khỏe, ngày khác lại hầu hạ Vương gia được không?”

Yến Mị đêm qua đã tận mắt chứng kiến

sự dũng cảm vô song của Tây Bắc Vương trên giường, khiến vết thương khắp người nàng còn chưa lành, hôm nay lại phải chịu đựng một lần nữa, nàng thật sự chịu không nổi.

Ánh mắt Mộ Kỳ nặng nề, tiếng nói truyền đến lợi hại: “Hiện tại mới biết hối hận, đã quá muộn.”

Nói, phất màn lụa hồng nhạt.

Trong nháy mắt, bên ngoài đã tối đen, trong viện treo đèn l*иg, nhưng trong phòng thanh âm khiến người khác đỏ mặt vẫn không ngừng vang lên.

Khi Mộ Kỳ dừng lại, cả người Yến Mị đau như bị nghiền nát, nằm ủ rũ trên chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn được mái tóc đen che nửa khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như đóa thu hải đường trong vườn, một hàng nước mắt chảy xuống.

Mộ Kỳ thấy một màn như vậy, ma xui quỷ khiến vươn tay giúp nàng lau nước mắt.

Khi Đường Khê tiến vào thu dọn, Mộ Kỳ đang đứng mặc quần áo, mà Yến Mị nằm ở trên giường, đôi mắt cùng chóp mũi đều đỏ hoe vì khóc.

Đợi sau khi Mộ Kỳ mặc xong quần áo, Yến Mị như cũ nhỏ giọng khóc nức nở, Mộ Kỳ nhíu mày, rõ ràng là nàng chủ động câu dẫn hắn, lại biến thành hắn tùy ý khi dễ nàng, Mộ Kỳ không thể nhìn một nữ nhân khóc như vậy, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói bất cứ điều gì để dỗ dành nữ nhân, hôm nay đều là nàng nên chịu.

Hắn quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã tối, hắn còn có chút việc phải làm, thay quần áo xong liền rời đi Đường Lê viện.

Yến Mị nằm trên giường, nhìn bóng lưng Mộ Kỳ rời đi, nàng ngừng khóc, đôi môi đỏ tươi hiện lên một nụ cười giễu cợt, bất kể vừa rồi giữa hai người họ trên giường nóng bỏng như thế nào, chỉ cần rời khỏi giường, hắn sẽ khôi phục lại bộ dáng trước đây, biến thành Nhϊếp Chính Vương lạnh lùng và tàn nhẫn.

Yến Mị biết Mộ Kỳ đối với nàng chưa từng động tâm, kỳ thật nàng cũng không để ý cái này, coi trọng thân thể nàng cũng là tốt, ít nhất có thể tiếp cận hắn.

Đường Khê đã chuẩn bị xong nước ấm, khi đỡ Yến Mị xuống đất, Yến Mị chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn đến mức không nhấc nổi một nửa sức lực, vì vậy nửa người dựa vào trên người Đường Khê đi vào phòng tắm, tắm gội xong lại bôi thuốc, thuốc kia bôi lên người khiến cả người nàng mát lạnh, làm nàng thoải mái không ít, khi mặc xong xiêm y đi ra, bọn nha hoàn đã bày bữa tối, Yến Mị không ăn uống gì, chỉ ăn nửa chén cháo rồi đi nghỉ.